Bỗng anh Lộc bất ngờ xuất hiện , anh la lớn :
- Bộ tụi bây là con nít thiệt hả ? Vừa phải thôi nghe Vãng mậy , Chương trình còn tới mười mấy bài , rồi phát quà tùm lum , bỏ về ngang là sao ? Tao đàn được tao cũng nhảy vô đàn rồi, không thèm kiếm mày chi đâu ! Thiệt là bực bội hà ! Tao không biết , mày làm sao coi cho được thì làm !
Nói xong anh Lộc giận hờn vội vã đi nhanh về bển .
Tôi không ngờ sự thể nó ra như vậy , tôi hỏi anh :
- Anh Lộc giữ chức gì trong tiểu đoàn vậy anh ?
- Ảnh làm quản lý em ạ , không dè bữa nay ảnh giận dữ vậy , chứ ảnh thương và lo cho anh lắm . Anh cười bẹo má tôi :
- Tại em đó !
- Tại, bị gì? Em về ai biểu anh rượt theo làm chi ?
- Em giận ai là biết liền hà, chẳng lẽ anh không biết em đang giận anh ? hihi...Thôi , em vô nhà cất hoa đi, qua bển chơi chờ anh về luôn . Hình như em đoạt giải đó !
Tôi cười chế giễu anh :
- Để em vô lấy vải treo trên cây đi ngang giựt chạy về cho nhanh nhe ?
- Trời , Ban giám khảo người nhà không hà, Ông Trung úy , ông Lộc là em có 2 người ủng hộ rồi, còn có một người khách mời bên Thông tin văn hóa và ông Phó Quận Trưởng thôi .
Tôi không muốn đi , tôi cỡi bỏ nón kết , tóc xả xuống lưng đi vô nhà nói :
- Tại em muốn chọc anh cái tội bỏ em đi nhậu nguyên buổi chiều , nên em muốn ra hát xem anh đang xỉn , có còn nhìn ra em nữa không ? cũng may anh không xỉn nên em tha cho anh đó ! Nên nếu có giải em để anh Láng, Thạnh nhận đi, công hai ổng năn nỉ em quá trời luôn đó .
- Nhưng anh đâu có quên em ? Anh nhờ nhà bếp với Tân đế lo cho em rồi mà !
- Sao bằng anh được ? Mai mốt anh nhậu , em nhịn đói luôn .
- Trời, thông cảm cho anh đi em ! Còn quà Tết của Tiểu đoàn nữa ! Anh với anh Lộc , thằng Láng, thằng Thạnh xúm soạn cho từng người mệt muốn chết luôn đó . Em không thấy chiếc trực thăng chở đồ xuống đó hả ? Ai cũng có phần cả, hơn nữa hai ông Đại úy chút xíu nữa là hai ổng bay về rồi, lâu lắm anh mới gặp lại hai ổng đó , toàn là tình nghĩa không em ơi ! Chịu khó đi với anh đưa hai ổng về luôn nghe .
Tôi thấy nếu đứng đôi co với anh mãi , thế nào cũng có người qua kiếm nữa , nên đành đi theo anh, tôi cột mái tóc mình thành đuôi gà và nắm tay anh qua sân khấu .
Gần tới , tôi nghe có tiếng nhạc phát ra từ amply cũng vui tai . Anh vội đi nhanh lên sân khấu và mọi người cùng nhìn anh cười vui vẻ, tiếng nhạc trong amply tắt . Tôi nghe có tiếng MC vang lên :
- Kính thưa quý vị, mấy phút giải lao đã qua , xin mời mọi người tiếp tục theo dõi tiếp chương trình ạ !
Tôi cười thầm trong bụng : Sân khấu ngoài trời mà cũng giải lao nữa ...hihi .
Tôi đi ra ngoài vòng vòng ngắm nhìn màn đêm mát mẻ , trời tối không trăng nên nhờ mấy ánh điện câu phát ra ánh sáng nhá nhem tranh tối tranh sáng ... tôi đi lại gần bên hai khẩu súng 105 ly và kho đạn .
Tôi gặp Mười và Tuấn đang canh gác , súng ống chỉnh tề , tôi hỏi :
- Ủa, sao hồi nảy lên sân khấu tặng hoa cho chị mà giờ này ở đây rồi ?
Mười nói :
- Hai đứa em mới thay ca thôi chị !
Tuấn bỗng kể tôi nghe :
- Chị dâu ơi, hồi nãy hai bà ca sĩ ra hỏi tụi em chị dâu ở đâu mà thấy ông Trung sĩ Vãng theo tò tò vậy ? Tôi cười hỏi :
- Tụi em trả lời sao ?
- Em mắc cười quá , nên em nói : Vợ người ta đó mấy bà ơi ! Hai bả không tin ! Còn nói nhìn chị giống con nít , lí lắc như khỉ vậy .
- Bộ đại ca em quen mấy bả sao ?
- Chắc quen , hình như ông Trung úy mời lại hát mấy lần rồi .
Tôi đi vô gần kho đạn , mấy cây đạn chất ở ngoài cũng được dây xích trói lại khóa kín trong ổ khóa, tôi nhìn vô hỏi Mười :
- Em biết thuốc nạp ở trong cái gói nhỏ nhỏ đó , ở đâu lấy cho chị xin vài bao đi Mười !
- Dạ, để em lấy cho chị .
Mười đem ra cho tôi 3 bịch , nó hỏi :
- Chi vậy chị ? Để dành nhúm lửa hả ? Sao không để đại ca lấy cho .
- Hồi chiều chị làm pháo bông đốt sạch hết trơn rồi , chị sợ sáng ra ảnh nấu cơm không thấy hột nào nhúm lửa ổng nhằn chị mắc công .hihi
- Vậy để em vô lấy thêm cho , mai 30 mình làm pháo bông để đốt đón giao thừa luôn .
Bỗng tôi thấy Thạnh , tôi liền núp vô cây súng cối . Thạnh đi qua đi lại, gặp Tuấn đang gác cũng đi tới , Thạnh hỏi :
- Mày thấy chị dâu đâu hôn ?
- Em mới thấy đây nè , hình như chị dâu đi với thằng Mười đâu đó .
- Mày chạy đi kiếm cho anh coi ! Mau lên .
Bỗng thằng Mười trong kho đạn đi ra , tay cầm 1 giỏ thuốc đạn , tôi liền chạy ra chặn đầu Mười , kéo nó vô núp cạnh cây súng nói :
- Ông Thạnh kiếm chị kìa, em nói không thấy chị nha ! Đưa thuốc đạn cho chị nhanh lên !
Không ngờ , Thạnh đi tới , đứng lại , hắn xoay vòng là nhìn thấy tụi tôi rồi , Thạnh kêu lớn :
- Trời, chị dâu ơi, em kiếm chị quá trời hà ! lên chờ nhận giải kìa chị !
- Giải gì , chú lên nhận đi , chị không lên đâu .
Tôi xách giỏ thuốc đạn , muốn đi về . Thạnh kéo tôi lại , cười :
- Trời , hóa ra chị mê thứ này hả ? Chị lên nhận giải đi , mai em lấy cho chị một thùng luôn đó ! Giờ đưa cái giỏ em mang về cho , ảnh hỏi chị nảy giờ kìa .
- Đội mình được giải mấy vậy chú ?
- Chưa công bố chị ơi . Chị lại đứng dưới cánh gà đi chị !
Tôi nghe lời Thạnh , nên đi gần tới sân khấu thì đã nghe MC gọi sẽ trao giải thưởng cho từng đội rồi.
- Đầu tiên là đội 4 đoạt giải khuyến khích với bài :" Quê Hương "
Tôi thấy có một người lính lên chào , rồi được anh Lộc trao giải thưởng cho , đó là một gói quà to được gói giấy kiếng đỏ thật xinh xắn .
- Đội 1 giải ba , Ông Trung úy lên trao giải , cũng 1 gói quà to cùng 1 thùng đồ . Với bài hát : "Thương Quá Việt Nam "
- Đội 3 giải nhì , Ông Đại úy Tiếp lên trao 1 gói quà và 2 thùng đồ . Với bài hát : " Qua Cơn Mê ".
- Đội 2 Giải nhất , Ông Đại úy Lâm trao giải . 1 gói quà với 3 thùng đồ , Với bài hát : "Chuyện Giàn Thiên Lý ".
Mỗi lần trao giải đều có tiếng vỗ tay vang trời .
Tôi lên sân khấu cùng với anh Láng nhận giải nhất . Đại úy Lâm bắt tay tôi với lời khen ngợi :
- Em hát hay , lại biết diễn xuất giỏi nữa ! Đúng là tuổi trẻ tài cao có khác !
Tôi thẹn thùng nói :
- Con cám ơn Đại úy !
Khi trao giải nhất xong , thì buổi ca nhạc cũng kết thúc . Hai đứa tôi cùng Trung úy , anh Lộc , anh Láng , Thạnh , Tân đế... cùng đưa hai ông Đại úy lên Trực thăng về Trung đoàn . Khi Đại úy Lâm sắp lên Trực thăng , ông quay qua ôm anh lần nữa nói :
- Thôi , chúc hai đứa luôn luôn hạnh phúc , và sớm có cục vàng nối dõi nhe Vãng !
Quay qua mọi người, Đại úy nói :
- Chúc tất cả anh em ăn cái Tết trong đơn vị thật bình an vui vẻ, nhưng cũng trật tự nha !
Đại úy Tiếp cũng rất đặc biệt với anh , cũng ôm anh xiết chặt và nói với mọi người :
- Chúc các bạn ăn cái Tết xa nhà thật ấm cúng vui vẻ nha !
Chúng tôi đứng nhìn , cùng giơ tay chào 2 vị thủ lĩnh lên chiếc Trực thăng, Chiếc trực thăng từ từ bay thẳng lên không trung rồi mất dạng , chúng tôi mới cùng kéo nhau về Phòng chỉ huy .
Cũng 9 giờ hơn rồi . Phần quà của Tiểu đoàn mạnh ai nấy vô Phòng chỉ huy nhận về .
Anh Láng bắt tôi nhận quà đoạt giải , vì anh nói nếu không có tôi thì đội 2 không có giải nào cả, tôi từ chối mãi không được , cuối cùng tôi chỉ nhận một gói giấy đỏ . Còn 3 thùng đồ tôi tặng lại cho đội 2 chia nhau ăn Tết . Chợt ông Trung úy xách 1 giỏ đồ đưa cho tôi , nói :
- Chúc 2 đứa ăn Tết vui vẻ hạnh phúc nè !
Tôi thấy nhiều người đông như vậy, không lấy sợ ổng quê với anh em của anh , nên đành phải lấy .
Anh liền nói :
- Trời , quà nhóc hết rồi Trung úy ơi !
Ông cười, phóng khoáng nói :
- Mỗi quà mỗi khác mà Vãng !
Nói xong ông đi nhanh vô phòng .Tôi nói vói theo :
- Con cám ơn chú !
- Ừ , em .
Anh cũng có một thùng quà của Tiểu đoàn , hai đứa mạnh ai nấy ôm quà về . Khi tới nhà, anh lo mở cửa thì anh Láng ôm thêm một thùng quà giải thường đến cho tôi , anh Láng nói :
- Anh Lộc kêu chị nhận giùm đội 2 đi , biết bao lâu mới có dịp như vầy , Chúc hai ông bà ăn Tết vui vẻ ở đây nhe !
Bây giờ , ngôi nhà nhỏ bé của tôi đầy ngập quà và hoa . Anh nói :
- Vui hôn bà xã ?
- Không vui, không vui !
Anh kéo tôi ngồi lên giường , rồi hôn tôi một hơi, xong anh kéo tôi đứng lên nói :
- Cho anh ngắm tí coi nào ! Em mặc bộ đồ này rất đẹp nè ! Sao anh không thấy em mặc lần nào vậy ?
- Ở đây có đi đâu chơi mà mặc anh ?
Tôi hăng hái phóng lên giường nói :
- Thôi kiểm tra quà coi có gì nhe !
- Em coi bao thơ Đại úy Tiếp tặng em bao nhiêu vậy ?
- Ừ , hén !
Tôi mở ra , thấy 2 tờ giấy 100 đồng hình con trâu cày . Tôi nói :
- Trời , 200 lận anh !
Tôi thấy trong đống hoa chỉ có cành hoa hồng đỏ thắm của anh là hoa thiệt , tôi cầm lên đưa lên mũi hỏi :
- Tân đế kiếm đâu ra bông hồng này hay vậy anh ?
Anh cười nói :
- Chắc nó ngắt trong chậu bông hồng của Trung úy rồi, ổng cưng chậu bông đó lắm , tối ngày ngắm nghía đếm từng bông đó , thế nào nó cũng bị ổng chửi cho coi !
Tôi lấy cái xô nhỏ, bỏ hết mấy nhánh hoa trong đó . Còn lại 2 bó lớn của ông Trung úy và Đại úy Lâm . Bỗng tôi thấy trong bó hoa của Trung úy cũng có 1 bao thơ nhỏ nhét sâu ở dưới chỗ cột nơ . Tôi liền đưa cho anh , anh mở ra thấy 3 tờ giấy 100 đồng .
Anh không cười , nói :
- Hào phóng dữ nhe !
Chợt tôi cũng nghi bó hoa của Đại úy Lâm , tôi vạch ra kiếm , đúng là cũng có 1 bao thơ cuốn nhỏ lại , tôi cười đưa cho anh :
- Còn của anh nuôi anh cũng có luôn nữa nè ! Chà , đúng là hát chơi ăn thiệt nhe !
Anh mở ra :
- Woa , tờ con cọp 500 lận !
Anh đưa cho tôi .
Tôi nghĩ chắc ổng còn tình nghĩa rất sâu đậm với anh, dù anh không cưới em vợ ổng , ổng cũng không tính toán . Đúng là người rộng lượng .
- Chia hai để ăn Tết đi anh yêu !
Tôi đưa lại cho anh tờ 500 .
- Của em mà ! Để em mua gì mua đi , anh không lấy đâu !
Bỗng anh trầm ngâm một hồi , rồi nói với tôi :
- Trước kia , bà Đại úy Lâm thương anh lắm , muốn gả em gái bả cho anh , nhưng anh lại từ chối .
Tới bây giờ anh mới chịu nói ra nè....hihi Tôi cắc cớ hỏi anh :
- Tại sao anh từ chối uổng thế ?
Anh không trả lời tôi , mà nựng má tôi hỏi lại :
- Tại sao em từ chối ông Trung úy Hòa để ưng một thằng Trung sĩ như anh , không uổng sao ?
Không dè anh hỏi tôi một câu rất bất ngờ như thế , tôi đành mỉm cười nói :
- 1 đều rồi đó nhe !
Bỗng tôi như nhớ lại anh chưa từng đụng mặt Trung úy Hòa mà , tôi thắc mắc hỏi :
- Ủa , sao anh biết Trung úy Hòa vậy ? Cha nói với anh sao ?
Anh đưa tay búng nhẹ lên trán tôi , cười bí hiểm :
- Không , tình cờ thôi em ! Chuyện tình của em không 1 đều được đâu đó ! Thôi em thay đồ đi ngủ đi em, cũng khuya lắm rồi !
Nửa đêm , tôi bỗng nghe bên ngoài có tiếng ai la lớn và đếm :
- 1,2,3,4,5 ....10,11,12....30,31,32,33....
Tôi rán lóng tai nghe ...Thì ra , tiếng của ông Trung úy . Trời , không biết chú nào bị phạt nữa ? Tôi nghe đếm tới 50 rồi . Tiếng của ông vang lên giữa đêm khuya vắng :
- Chừa tật ngủ gục chưa mậy ? Việt cộng nó lẻn vô nó thấy mày ngủ gục như vậy , nó cắt cổ mày trước đó , có biết không mậy ?
- Dạ biết, Trung úy !
- Hít tiếp ! 51, 52,53,54,55.....
Cái chòi gác nằm ở góc hướng đông nam cách nhà tôi và nhà bếp chừng 30 mét , cho nên tôi nghe rõ mồn một....Tôi thật nhẹ nhàng ngồi vậy, rồi nhìn anh , anh ngủ ngon quá .Tôi định ra coi chú lính nào đang bị phạt thế ? Phải chi anh hoặc anh Lộc , anh Láng phạt người ta thì tôi còn đi ra xin can được , đằng này....ông Trung úy . Bỗng tôi hết hồn vì anh đưa chân ra ngáng người tôi nằm xuống và đưa tay ôm tôi xiết chặt ...thì ra, anh không ngủ say như tôi nghĩ ....
Sáng ra ,anh đã ra ngoài hồi nào tôi không hay , tôi nhìn đồng hồ đã gần 9 giờ . Chắc anh đang họp .
Tôi xếp mùng mền , rửa mặt , thay đồ đâu đó xong , Tôi ra sau tập sơ thể dục căn bản 5, 10 phút cho giãn gân cốt , chợt có tiếng Thạnh kêu :
- Chị dâu ơi , Thuốc đạn nè !
Tôi mừng quá , vội chạy vô , Thạnh đem cho tôi thuốc đạn được để trong thùng giấy đựng quà , gần đầy thùng luôn . Rồi nói :
- Cái giỏ của thằng Mười cho chị, em sắp hết vô đây rồi đó .
Tôi không ngờ Thạnh mang cho tôi thật , tôi hớn hở nói :
- Trời, thích quá trời luôn ! Cám ơn chú nhiều thiệt nhiều nha !
Thạnh nhìn tôi cười , thân thiện nói :
- Anh tui nói chị tính còn con nít lắm ! Thiệt là đúng đó ! Có vậy cũng mừng ghê luôn . Chị cất kín ở đâu đi, lấy ra chơi ít thôi, đại ca thấy là la chị , rồi tới anh em tụi tui luôn đó .
Tôi còn thắc mắc không hiểu sao thuốc đạn mà cũng quý dữ vậy , định hỏi Thạnh , nhưng Thạnh đã chạy đi mất .
Bỗng tôi nghe tiếng anh về, nhớ lời Thạnh dặn, quýnh quá tôi liền đẩy thùng thuốc đạn vô gầm giường . Anh đã bước tới cửa , có lẽ thấy tôi không mấy bình thường nên hỏi :
- Gì vậy em ?
- Đâu có gì đâu anh !
Anh nhìn xung quanh , rồi nhìn tôi cười :
- Nhìn cái mặt em tái xanh kìa , có chuyện gì thế ?
Anh lại đi vòng vòng trong nhà , nhìn 2 thùng quà chưa khui còn để một góc . Anh cúi xuống sàn nhà, rồi kéo ra thùng giấy cũng bằng thùng đựng quà , anh cười cợt nói :
- Nhìn cái mặt em là biết rồi ! Em mà giấu được ai ?
Anh liền giở thùng giấy ra coi , anh xóc xóc mấy bịch thuốc đạn lên , rồi giật mình ,hỏi tôi :
- Trời , em lấy thứ này ở đâu nhiều vậy ?
Tôi cười nói khéo :
- Em xin mấy anh trên kho đạn anh ạ . Để dành làm pháo bông đốt chơi , cho anh nhúm lửa nữa .
Mặt anh cau lại hỏi :
- Em xin ai ? Thằng Láng hay thằng Thạnh ? Chỉ có Khẩu trưởng mới dám lấy được thôi hà !
Trời, vậy là tiêu rồi , nhưng tôi không trả lời anh , mà hỏi lại :
- Có sao không anh ? Chỉ là thuốc đạn bắn rồi mà !
- Em có biết thuốc đạn này rất dễ cháy nhà không vậy , vừa châm lửa là nó xẹt văng ra xa rồi . Cấp trên còn cấm không cho lính nhúm lửa bằng thuốc nạp đạn nữa, tại anh kỹ càng , biết cách xài nó nên mới dám xài thôi . Em lấy làm gì dữ vậy ? Thứ này ai mang ra đường , cảnh sát nó thấy là nó tịch thu rồi bắt luôn người đó .
Mặt anh hầm hầm nói :
- Mấy thằng này quá trời rồi, em không biết gì hết , mà tụi nó cũng mang cho nhiều như vậy , chắc em xin người ta nè . Đúng không ?
- Dạ, em xin mấy chú ....
- Xin ai ? Thằng Thạnh với thằng Mười hả ?
Tôi thấy anh giận dữ nên cũng hơi sợ , nhưng cũng bật cười, vì anh còn hay hơn thầy bói nữa . Tôi ranh mảnh hỏi lại :
- Sao anh đoán mò hay vậy ?
- Đoán mò gì, Thằng Láng nó kỹ lắm ! Không dễ gì cho em nhiều như vậy, chỉ có thằng Thạnh khẩu trưởng bên cây súng kia, và thằng Mười giữ chìa khóa kho đạn thôi .
- Hai người cho dồn lại mới nhiều vậy đó ! Thôi anh ơi , tha cho hai chú đó lần này nhe , đừng truy cứu tội nghiệp, cũng vì nể anh nên họ mới cho em thôi ! Anh không nói có ai biết đâu ! Chức vụ của anh như thế , có ai dám nói gì anh chứ ?
Anh nhìn tôi đăm đăm nói :
- Biết luật mà phạm luật mới chết đó em à ! Thuốc đạn này tụi con buôn mua về làm pháo lậu đó .
- Trời , ba cái đồ bỏ mà luật với lệ gì cho mệt vậy anh ?
- Anh không hiểu sao ... đứa nào cũng thích em hết , anh không rầy tụi nó mai mốt tụi nó dám vác nguyên cây đạn pháo cho em luôn nữa à !
Tôi choàng ôm anh , cười lớn nói :
- Trời ! Anh nói gì quá đáng vậy sếp ? Không có đâu, em cần gì cây đạn pháo chứ ? Em chỉ thích thuốc đạn thôi ! Em chỉ mang ra chơi lần vài bịch thôi hà !
Anh ngồi im lặng hồi lâu , chợt anh nói :
- Thôi , mình đi chợ Tết đi, coi mua gì ăn Tết nè, trưa chút là người ta dẹp hết rồi đó . Mai là mùng 1 rồi .
Tôi mừng quá , tính anh là vậy đó, giận có chút xíu là nguội ngay , tôi nói :
- Mình đi liền bây giờ hả anh ?
- Ừ !
Anh kéo tôi vào lòng hôn lên tóc tôi , rồi nói :
- Tội nghiệp con vợ lí lắc của tui quá ! Năm nay chịu khó ăn Tết ở đây , đừng buồn nghe , Tối nay mình thức đón giao thừa cũng vui lắm !
Chợ Tân Châu cuối năm thật nhộn nhịp khác thường . Rất đông người chen lấn nhau , anh nói :
- Quà Tết trong thùng có nhu yếu phẩm đầy đủ hết rồi, em khỏi mua nhe ! Em mua Trái cây nào em thích để dành ăn đi ! Còn thịt thà gì đó ....
Tôi nói :
- Mua thứ chút thôi anh ơi , Mùng 2 mình đi chợ nữa cho vui nha ! Bữa nay đông quá hà !
Nói vậy, nhưng khi hai đứa đi về, đồ cũng mua lỉnh kỉnh, tôi còn bắt anh bê thêm một trái dưa hấu to nữa .
Mấy hôm ăn ké nhà bếp , tôi cũng học được anh Vĩnh đen nấu ăn cũng nhiều món , anh nói anh Vĩnh đen từng là thợ nấu ăn ở nhà hàng 5 sao của Tỉnh Châu Đốc . Anh tới tuổi quân dịch là ở nhà cứ cước tuổi cho anh nhỏ xuống hoài , tới không thể cước được nữa, anh mới chịu đi lính, thành ra trông anh lớn tuổi . Tiểu đoàn có 2 Vĩnh , anh Vĩnh đen nấu ăn, còn anh Vĩnh trắng làm bên văn phòng .
Anh Vĩnh đen , có râu quai nón trông bặm trợn , nhưng thật hiền .
Khi tôi thấy anh đang chuẩn bị nấu bò kho , tôi không dám hỏi , mà ngồi nhìn anh làm từ lúc xắt thịt cho tới lúc ướp thịt , anh thấy tôi chăm chú nhìn theo , nên ảnh vừa làm vừa chỉ tôi cách nấu thật tình , không hề giấu nghề .
Rồi anh Vĩnh chỉ tôi nấu canh chua , kho thịt , ướp thịt để chiên , kho cá ....
Anh còn cười ghẹo tôi :
- Thấy ông xã nấu cho ăn hoài , lại làm đủ thứ chuyện , coi bộ thương quá hả ? Nên muốn vô bếp tiếp ổng chứ gì ?
- Dạ, em cũng có học nấu mấy món lúc đi cấm trại ngoài trời rồi, nhưng chưa một mình nấu lần nào cả , Ảnh cứ giành nấu không cho em nấu đó anh ơi ! Em cũng biết làm nước mắn nữa nha anh Vĩnh , để một hồi em làm nước mắm giùm anh thử coi ngon không nghen !
- À, bữa nay tui mua được mớ cá linh tươi quá , tui sẽ chiên xù, Thím làm nước mắm giùm tui đi !
- Dạ !
Bữa ăn hôm đó, mấy người vô ăn cơm, tôi nghe anh Lộc , anh Láng cùng mấy đệ tử anh khen :
- Chà, sao nước mắm bữa nay khác hơn trước vậy cà ? Sao tự nhiên ngon quá ông Vĩnh ?
Anh Vĩnh đen thực tình nói :
- Không phải tui làm đâu !
Anh Láng hỏi :
- Chứ ai ? hổng lẽ ông Dũng ?
- Bà xã ông Vãng đó !
Anh Láng cười lớn :
- Chuyện lạ à nha ! Không biết vô bếp mà làm nước mắm ngon quá trời luôn hà !
Tôi nằm bên nhà nghe ông Láng nói bên nhà bếp thế , tôi quyết định sẽ vô bếp nấu cho anh ăn mới được .
Bữa nay , Khi 2 đứa tôi về tới nhà , thì cũng trưa rồi, anh vội vàng lấy nồi nấu cơm. Tôi giành lấy nồi đi xúc gạo nói :
- Để bữa nay em nấu cho anh ăn thử nha !
Anh cười hỏi :
- Được hôn đó ?
- Bảo đảm được !
- Vậy anh đi nhúm lửa nhe ! Em vo gạo đi !
Tôi đã bắt nồi cơm cho anh canh lửa , Tôi thấy cũng trưa quá, nên nói với anh :
- Giờ em sẽ làm đồ ăn cấp tốc cho ăn nhanh nhe anh ?
- Em tính nấu món gì mà cấp tốc vậy ?
- Em sẽ xắt thịt cốc lết ra cho mỏng , xong em ướp tỏi , muối , đường , bột ngọt để nó thấm môt hồi, rồi đem chiên . Xong em làm nước mắm cho thiệt ngon , mình sẽ làm cơm dĩa ăn kèm với dưa cải là xong và nhanh nhất đó . Anh chịu hôn ?
- OK , vậy là ngon đó , lại nhanh nữa . Nhưng chỉ là lý thuyết thôi, thực hành đúng như dự tính không thì hỏi ông Trời mới được .
- Anh lo nồi cơm cho chín đi , em làm đồ ăn liền nè.
Chừng nửa tiếng sau, anh và tôi hai đứa đã có 2 dĩa cơm ngon lành .
Anh vừa ăn vừa khen :
- Công nhận em làm nước mắm ngon thiệt ! Thịt cũng ướp vừa ăn nữa, dưa cải cũng chua và ngọt....anh chấm em 100 điểm đó !
Tôi thấy anh ăn ngon miệng tôi rất là vui , nói :
- Nếu có thời gian , mình nấu sớm chút , em sẽ nấu bò kho cho anh ăn , chịu hôn anh yêu ?
Anh hỏi tôi :
- Em học anh Vĩnh đen hả ?
- Dạ, anh Vĩnh tốt lắm anh , chỉ bảo tận tình , dễ hiểu ghê !
- Còn nước mắm ? Không phải ông Vĩnh dạy em đâu ! Anh có từng ăn cơm nhà bếp mà !
- Nước mắm , em biết làm lâu rồi !
- Má dạy em à ?
- Không anh , em chưa từng vô bếp tiếp má, vì có con Nhung rồi ! Em đi chơi rồi học lóm thôi !
Anh lại choàng cổ tôi nói :
- Anh biết em là người thông minh , năng động , chuyện bếp múc trước sau gì em cũng sẽ biết , nhưng để sau này tính đi , giờ anh nấu được thì để anh nấu cho em ăn, anh nấu mà em ăn được , anh vui lắm đó . Chờ em lớn thêm tí đi nha !
Tôi nói liền :
- Anh đừng nghĩ em con nít mãi , được không ?
Anh cười , giọng ngọt ngào :
- Được ! Chừng nào anh thấy em không còn là con nít nữa , thì lúc đó em đã là người lớn !
Ăn cơm trưa xong , tôi rủ anh khui 2 thùng đồ trước , Có lẽ anh biết trước 2 thùng đồ đó rồi, vì chính anh và các bạn anh sắp xếp từ những thùng giấy lớn sang qua thùng nhỏ . Cho nên anh kêu tôi :
- Mình coi giỏ đồ ông Trung úy trước đi em !
- Dạ !
Giỏ đồ của Ông Trung úy , được xếp nằm ở trên là gói khô bò , tôi nhìn bao thấy để 500 gram . Tôi rất thích món này , nhưng không dám mừng vì sợ anh không vui , rồi bịt dăm bông cũng cỡ nửa ký , bốn hộp con bò cười và 1 hộp kẹo socola . Anh nói :
- Toàn là đồ nặng ký không nhe !
Tôi không hiểu sao đồ của ông Trung úy tặng toàn là thứ tôi thích không hà ? Tôi mới vừa nghĩ là anh bậc cười rồi nói :
- Sao toàn là món khoái khẩu của em không vậy ? Còn gì nữa không em ?
Tôi thấy còn một bó gì dưới đáy giỏ , thì ra.... Một bó pháo bông ! Lần này anh cười lớn hơn :
- Vậy là em khỏi ngồi vấn thuốc đạn rồi ! Ông này vậy mà rành tính con nít quá hén ! Đúng là ....Ai cũng hiểu chỉ một người không hiểu .....
Tôi nghe anh nói, tôi đành làm lơ nói :
- Thôi em mở tới 2 thùng của anh hùng lính pháo coi xếp đặc cho anh em những gì ?
Vừa rọc băng keo ra tôi đã thấy món quà quen thuộc của mình :
- Ồ , Có con bò cười nữa nè anh !
- Ừ , 1 thùng có 1 hộp thôi !
- Dầu ăn, sì yếu , nước mắm , bột ngọt, đường , muối ....Trời , cái gì cũng có hết vậy ?
Tôi xóc lên tiếp :
- Có bịch khô cá kèo nữa ! Thùng nào cũng giống nhau hả anh ?
- Chắc vậy !
Ở dưới đáy thùng có thêm mấy hộp đồ hộp và 1 bịch gạo ngon nữa . Đúng là Bộ chỉ huy cũng tốt với lính quá chứ ! Tôi hỏi anh :
- Bộ Tết nào cũng có quà như vậy hết hả anh ?
- Ừ ! Anh không biết lính bên Binh chủng khác có không ? chứ lính pháo của anh đồ diện trợ nhiều lắm, ai hà tiện chờ ăn đồ nhà nước thì còn nguyên tháng lương luôn đó !
Chiều 30 của lính thật khác với không khí quê nhà , ai cúng kiến thì cứ cúng, ai không cúng thì ở nhà hoặc rủ nhau lên phòng tiếp tân xem các anh lính trang hoàng nhà cửa cho cấp trên . Phòng khách tiếp tân thật lịch sự , có cây mai giả đặt giữa phòng thật đẹp và to .
Tôi và anh rủ nhau đi tản bộ , ghé qua phòng tiếp tân xong , đi vòng vòng xem cảnh vật chung quanh trại, tôi ngắm những luống rau , có trồng nhiều nhất là cà tô mát, anh nói không cần trồng nó vẫn mọc từ những cây con , có lẽ ở đây đất hạp với loại cà này , trái không lớn nhưng rất sai quả , nên người ta gọi là cà gió .
Loại giống dễ trồng thứ hai là đu đủ , nơi đâu cũng có , mọc đầy căn cứ , cây nào cũng oằn trái, hôm mới về đây , tôi thấy có nhiều trái mỏ vịt rất nhiều , bữa nay chắc có nhiều người hái ăn nên trông trái thưa hơn .
Chợt Anh Lộc tìm anh nói :
- Vãng ơi, vô anh bàn chút chuyện coi !
Anh vuốt đầu tôi nói :
- Đi vòng vòng chơi chừng mệt về nhà nghĩ nhe , chút anh về !
- Dạ !
Đi vòng vòng bên dưới chán , tôi bắt đầu leo lên mô đất cao , trời mùa xuân đẹp thật đẹp, xa xa có người thả diều bay tuốt trên cao, diều đang no gió nên diều như đứng một chỗ , Mây chiều xanh ngát bay lơ lững như đang thả hồn phiêu du trên không trung vời vợi....
Bỗng tôi nghe có tiếng hỏi :
- Em ăn cơm chưa ? Kim Nguyên !
Giật cả mình , thì ra là ông Trung úy , Tôi vội trả lời ông :
- Dạ, con ăn rồi chú !
Ông mặc đồ thường quần Jean áo thun . Từ lúc tới đây , tôi ít thấy ông mặc quân phục như anh và các bạn anh . Trên cổ ông có mang ống nhòm , Chợt ông cỡi ống nhòm ra đưa cho tôi nói ;
- Em xem ống nhòm sẽ thấy rõ hơn nè , em sẽ thấy bầu trời hôm nay tuyệt đẹp đó .
Tôi không ngờ ông đưa ống nhòm cho tôi mượn , tôi mừng rỡ nói :
- Con cám ơn chú nha !
- Ống nhòm này của Mỹ, có tia hồng ngoại , ban đêm thấy rõ như ban ngày luôn đó em .
- Dạ !
Rồi ông chỉ dẫn cho tôi cách xem, hai lỗ nhỏ thì để vô hai con mắt , hai ống kia to hơn thì soi cả cảnh vật bên ngoài .
Tôi thích thú quá, mang ống nhòm ngắm mãi cặp diều đang bay vút trên không , giờ nó như đang lượn trước mặt tôi thật gần , màu sắc rực rỡ , một con xanh dương, và một con màu vàng .
Xung quanh , bầu trời như tụ lại trước mắt tôi thật rõ nét và đẹp mê hồn , tôi nhìn thấy cả những con chim bay tít trên trời xanh lượn qua lượn lại .
Bỗng tôi nghe tiếng của Tân đế gọi :
- Chị dâu !
Tôi đưa ống nhòm ngay mặt Tân đế , tôi cười ngất khi thấy mặt Tân đế to bè như mặt ông địa luôn .
Tân đế nghiêm giọng nói nhỏ :
- Đại ca đứng ở dưới nhìn chị nảy giờ kìa !
Tôi vẫn còn chưa hết mắc cười , hỏi anh :
- Đâu , ảnh đâu chú ?
- Chị xoay qua sau lưng đi !
Tôi không bỏ ống nhòm xuống , xoay qua tìm anh , anh đang đứng với chú Thạnh nói chuyện gì đó..., mặt anh với mặt chú Thạnh cũng thật gần , nhưng nhỏ hơn mặt Tân đế một chút , anh đang nhìn tôi không chớp mắt , tôi đưa tay ngoắc anh :
- Anh ơi ! Lên đây vui lắm nè !
Anh cúi đầu , từ từ đi lên mô đất.... Ông Trung úy tự nảy giờ cũng đứng ngắm trời mây như tôi bằng đôi mắt thường ...Ông đi tới gần tôi rồi nói :
- Em cứ lấy chơi cho vui đi , chừng nào chán rồi trả lại tôi .
Tôi mừng quá , gật đầu lia lịa :
- Dạ, con cám ơn chú nhiều ạ !
Ông Trung úy gật đầu cười hiền từ, rồi bình thản bước đi xuống khỏi mô đất .
HẾT TẬP 12

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét