CHUYỆN TÌNH KHÔNG SUY TƯ Tập 13
Ước mong sao tình chẳng sớm phai màu
Đường phía trước còn biết bao giông gió ....
Hải Âu
Mấy đệ tử của anh nảy giờ cũng dạo chơi vòng vòng trên mô đất, nhưng ở cách xa ...giờ thấy ông Trung úy vô nhà , họ liền nhào tới tôi , Mười liếng thoáng hỏi :
- Chị dâu sướng nhe , bộ ông Trung úy không đòi quà lại hả ?
- Trời , chú nói tào lao gì vậy ? Ổng cho chị mượn chơi vài ngày thôi , quà gì ?
Thạnh ngạc nhiên :
- Chơi vài ngày lận hả chị ?
- Ừ , có sao hôn vậy ?
- Bó tay ổng luôn, ống nhòm ổng phải luôn trực sẵn bên mình , rủi có động tịnh gì ổng leo lên đây theo dõi tụi giặc coi nó vây từ phía nào mà liệu ? Cả Tiểu đoàn nằm dưới đất sâu như vậy ... Có thấy gì đâu ? Ổng dám cho chị mượn chơi tới vài ngày là ổng ngon thiệt đó !
Tôi nhớ lại lời nói của ông Trung úy : "Em cứ lấy chơi cho vui, chừng nào chán trả lại tôi ."
Nên tôi bật cười , nói với Thạnh :
- Trời, nếu có động tịnh gì thì cứ lo chạy bán mạng hổng kịp nữa , ngu gì leo lên nhắm ống nhòm cho người ta bắn chết hả ?
Tức thì cả đám ăn theo cười bò ra , tôi thấy anh nãy giờ đứng im lặng cũng bật cười ....
Thạnh vẫn còn ôm bụng cười nói :
- Trời , ai ở cạnh chị dâu chắc có ngày cười đứt ruột chết quá !
Thằng Mười vừa thôi cười, liền xè tay nói với tôi :
- Vậy chị cho em mượn coi vài phút đi chị dâu , hồi nào giờ em khoái muốn chết mà không kiếm đâu ra để coi nữa .
Tân đế liền nói :
- Tao chờ nảy giờ rồi ! Chị cho em mượn trước nha chị ?
Thêm mấy ông lính nhỏ nhao nhao lên đòi mượn ống nhòm . Thạnh mới đùa cợt nói :
- Kiểu này chắc phải oẳn tù tì quá !
Anh tới giờ mới nhìn tôi, nghiêm chỉnh nói :
- Em đưa cho Thạnh đem trả lại cho Trung úy đi em, Ống nhòm là của Tiểu đoàn duy nhất chỉ có 1 cái để phòng khi có chuyện bất trắc xảy ra ở bên ngoài , đâu biết trước được , không phải của riêng ổng đâu !
Thạnh nói vô thêm :
- Mà khi có chuyện , ổng réo lính inh ỏi để bắt đi nghe ngóng chứ ổng nào dám đi ?
Tôi buồn thiu , nhưng thấy thắc mắc trong lòng : Ông Trung úy nói rõ ràng cho mình mượn chừng nào trả cũng được , mình chỉ nói với họ là.... vài bữa thôi đó nhe.... Ổng từng là một chỉ huy , chẳng lẽ ổng không biết luật như anh và Chú Thạnh sao vậy ? Tuy nghĩ như thế nhưng tôi cũng gượng cười nói với anh :
- Dạ, Vậy anh với mấy chú ở đây chơi chờ em , em đem trả cho ổng , chứ để chú Thạnh trả coi cũng kỳ lắm đó anh ạ !
Anh ngước mặt nhìn trời , không nhìn tôi , trả lời :
- Ừ ! Vậy em đi nhanh đi , anh chờ !
Tôi đi từ từ xuống khỏi mô đất cao . Tôi nghi có người đi theo tôi phía sau , tôi liền giơ tay búng một cái , rồi cười mà vẫn không thèm ngoái lại . Tôi vẫn đi tới phòng chỉ huy . Tôi thấy ông Trung úy đang nằm ở ghế bố tơi , mắt ông lim dim ngủ , tôi e ngại không biết nên gõ cửa hay trở ra nữa . Bỗng ông mở mắt ra , ông nhìn thấy tôi đang đứng ngay cửa , ông ngồi bật dậy hỏi :
- Có gì không em ?
Tôi ngại ngùng nói :
- Chú ơi , cho con gửi trả chú cái ống nhòm ạ !
Vừa nói tôi vừa đưa cho ông , ông lấy và để lên trên bàn .
Nhìn vào mắt tôi đăm đăm, ông hỏi :
- Ủa , sao em không để ngắm cho đỡ buồn , tối xuống trông cảnh vật đẹp lắm , qua Tết trả tôi cũng được mà !
Tôi nghe ông Trung úy nói thế , trong lòng càng thấy bực bội anh và chú Thạnh . Nhưng chẳng lẽ tôi đi nói huỵch tẹt ra ... mấy ổng nói Trung úy thế này thế kia ? Tôi nói hơi khác, nhưng cũng đúng sự thật :
- Thôi chú ơi , mấy đệ tử của ảnh cứ theo đòi mượn ống nhòm coi hoài , nên con sợ hư của chú , thôi đem trả chú cho rồi .
Ông Trung úy vẫn nhìn tôi chăm chăm , rồi cười hỏi :
- Vậy à , Thôi , em vô ngồi chơi chút đi !
- Dạ, Cám ơn chú , ảnh còn đang đứng chờ con trên mô đất chú ạ !
Ông liền đứng dậy , lại cái bàn chất đầy trái cây , ông lấy một bịch nho Mỹ , trái dài dài mà đen thui đưa cho tôi , nói một cách thiệt khéo :
- Em với Vãng ăn tiếp tôi bịch nho nhe ! Trái cây người ta biếu nhiều quá , sợ ăn không kịp hư uổng .
Tôi cứ sợ anh chờ lâu , nên gật đầu liền và nói :
- Dạ , Con cám ơn chú ạ !
- Ừa , Em ăn Tết vui nhe !
- Dạ , Chú cũng vậy nha chú ! Ông Trung úy gật đầu cười giơ tay chào tôi .
Tôi xách bịch nho đi nhanh lên mô đất , tôi vẫn thấy anh và mấy đệ tử ngồi xuống đám cỏ nói chuyện với nhau , giờ có thêm anh Láng và anh Lộc nữa .
Tôi vừa đi tới chỗ mọi người , liền thấy anh nhìn tôi chăm chú , nhưng miệng thì đang nói chuyện với mọi người . Chú Thạnh vừa nói vừa cười :
- Ôi ! Có quà nữa rồi kìa anh !
Tôi tới chỗ anh ngồi xuống cạnh anh, và đưa bịch nho cho Tân đế , tôi nói :
- Chú chia cho anh em ăn giùm ông Trung úy đi , ổng mượn ăn giùm đó ! hihi
Thạnh mới hỏi tôi :
- Chị trả ống nhòm cho ổng , ổng có hỏi sao trả hôn chị ?
- Ổng hỏi sao trả nhanh vậy ? Sao không để coi cho đỡ buồn , qua Tết hãy trả ổng cũng được . Mấy ông xạo lắm luôn đó ! Mới được xem ống nhòm lần đầu , cái bị mấy người phá đám , bàn ra tán vào tùm lum luôn hà .
Anh Láng nói với anh Lộc :
- Anh thấy chưa ? Mình mà lại mượn còn lâu ổng mới đưa .
Anh Lộc nói :
- Cái ông này , ổng thích ai nhìn dễ biết lắm , già rồi mà không nên nết gì cả !
Bỗng anh lên tiếng hỏi tôi :
- Ổng hỏi em , rồi em nói sao với ổng vậy ?
- Thì tự nảy giờ mấy anh nói ổng sao thì em nói y vậy hà ! hihi
Thạnh nghe tôi nói xong vổ đùi cái đét , nói :
- Rồi , tụi mình tiêu đời luôn với ổng !
Thấy có người lo sợ , nên tôi cười ngất , nói lại :
- Nói chơi thôi , chứ em nói : Tại mấy đệ tử của ảnh cứ theo mượn hoài , giành qua giành lại , nên con sợ hư ống nhòm của chú , nên trả chú sớm . Cái ổng cười .... hết chuyện ! hehe...
Tôi lại nói :
- Thôi chia nho ra ăn đi !
Ai cũng lại hái người 1,2 trái , tôi mới lấy 2 đùm đưa anh và anh Lộc , anh Láng mời :
- Ăn đi mấy anh ! Ai không ăn là người đó nhỏ mọn nhe ! hihi
Không ngờ , anh hái một trái bỏ vô miệng liền , rồi chia cho mấy bạn anh ăn , cùng nói cười vui vẻ .....
Chúng tôi xúm nhau nói chuyện tào lao chán, rồi mới xuống khỏi mô đất, thì trời cũng sắp tối , ráng chiều hoàng hôn xuống dưới chân trời màu đỏ au sáng rực cả một khung trời, thật là đẹp tuyệt ! .... Chợt anh vừa đi vừa nói với mấy anh em lính pháo :
- Giao thừa mỗi người chỉ được bắn 3 phát súng thôi nghe ! Ai bắn thêm nữa thì mùng một hít đất 200 cái lấy hên đó !
Cả đám cùng nhau im re , một hồi thằng Mười mới lên tiếng :
- Trời , cả năm đón giao thừa có 1 lần , mà bắn được có 3 phát súng ?
Vinh cũng hùa theo :
- Cho mỗi người bắn 1 băng đi đại ca ơi ! Chú Lộc nói giúp với đại ca giùm tụi con coi !
Anh Lộc nói :
- Tao coi về dân sự , súng đạn tao biết gì mà nói mậy ? Nghe lời đại ca tụi bây đi !
Anh vẫn không nói thêm tiếng nào, nắm tay tôi đi nhanh về nhà .
Về tới nhà , vừa xô cửa vô , tôi đã thấy trên bàn có 2 đòn bánh tét to , còn nóng . Tôi chạy ra ngoài nhìn quanh, không ngờ giờ này anh Vĩnh đen và anh Dũng còn lui cui trong bếp . Tôi mới hỏi anh Dũng :
- Anh Dũng còn nấu gì thế ?
- Tụi tui luộc hai con vịt , nấu cháo cho mấy thằng nhóc nó nhờ, để khuya ăn đón giao thừa, chị ơi !
Tôi thấy vui vui :
- Trời , vậy là mấy ổng tính thức luôn rồi ! 2 đòn bánh tét của ai cho tụi em trong nhà vậy anh ?
- Của nhà bếp đó !
- Ủa , mấy anh gói hồi nào mà em không thấy vậy ?
- Ở bên trại gia binh , mấy bà vợ lính xúm nhau gói giùm đó chị . Hai ông bà ăn lấy thảo nhe . Một đòn chuối , một đòn đậu . Nếu có muốn đổi thì xách qua .
- Thôi , cám ơn nhà bếp với mấy chị nhiều nhe ! Được cho là vui rồi, đổi gì nữa .
Anh chạy qua nói :
- Thôi , mình lấy một đòn thôi em , trả lại anh Vĩnh một đòn cho mấy nhà đông con hơn đi .
Anh Vĩnh liền nói :
- Trời , tui chia đủ hết rồi, gia đình nào đông thì 3 đòn đó .
Anh lại hỏi anh Vĩnh :
- Đứa nào mượn làm vịt , nấu cháo vậy ?
- Tụi Tân đế, Thạnh , Láng .... ! Coi chừng hai ông bà khỏi ngủ với tụi nó đó ! Nói xong anh Vĩnh lại cười .
Chợt Tân đế chạy lại kêu tôi :
- Chị dâu ơi , về bên nhà em nói chuyện này cho chị nghe nè !
Tôi vừa chạy về nhà vừa hỏi :
- Chuyện gì vậy chú ?
- Chị làm ơn làm giùm tụi em 1 tô nước mắm chấm đi chị ! Tụi em ăn gỏi vịt đó ! Anh Láng , anh Lộc kêu em nhờ chị đó !
Tôi thấy bạn bè của anh thật tội nghiệp ghê , Nước mắm mà cũng kén nữa , tôi cười :
- Ừ , chú chờ chút nhe !
Nhưng anh ở ngoài đã nghe , nên nói liền :
- Hình như chiều hôm qua em mới làm 1 chai đó, đưa cho tụi nó luôn đi em , sáng làm lại , giờ tối hù rồi !
Tôi nghe lời anh , vô lấy chai nước mắm chừng 1 xị đưa cho Tân đế . tôi hỏi :
- Đủ không chú ?
- Dạ, đủ rồi chị ! Em cám ơn chị dâu nhiều lắm nha ! Một hồi anh chị nhớ qua nhé !
Anh bỗng gọi Tân Đế trở lại , anh nói với tôi :
- Em vô giở hủ dưa cải cho tụi nó vài bụi đi em ! Anh thấy cũng chua lắm rồi đó !
- Dạ, hôm qua em có giở cho anh Vĩnh đen, với anh Dũng mấy bụi .
Tôi lấy cái thau nhỏ lấy cho Tân đế 2 bụi lớn .
Tân đế cám ơn lia lịa .
Hai đứa tôi mua có 5 ký cải về muối mà ăn có 1 bụi còn không hết, vì chỉ có một mình anh ăn , nên tụi tôi cho tùm lum hết .
Tôi nghĩ ...Khu nhà tập thể đêm nay chắc náo nhiệt lắm đây ! Đó là nơi dành riêng cho lính độc thân cách xa Phòng chỉ huy khoảng 30 mét , gồm có 5 phòng cất liền nhau . Chiều chiều anh cũng dắt tôi qua chơi .
Bữa nay , tôi thắc mắc hỏi anh :
- Sao bạn của anh toàn độc thân không vậy anh ?
Anh cười nói :
- Không phải thằng nào cũng độc thân đâu , tại tụi nó tính bay bướm không thích mang vợ con theo thôi . Thằng Láng, ông Trước có vợ giàu lắm , nhưng họ không cho vợ con theo , thích ở một mình để cặp thêm mấy đứa vợ bé nữa .
- Trời ! Hai ổng có con chưa anh ?
- Hình như có hết rồi ! Anh Vĩnh đen đem vợ con theo ở bên Trại gia binh , còn ông Dũng cũng còn ở trong khu tập thể hình như có vợ mà thôi rồi .
- Còn anh Lộc anh ?
- Ảnh 30 rồi, nhưng vẫn độc thân, quê ở Vĩnh Long .Tính toán kỹ lắm , nên mới làm quản lý tiểu đoàn.
Tôi lại hỏi anh :
- Ảnh cũng là Trung sĩ nhất hả anh ?
- Ừ , cùng chung khóa với anh , nhưng về quân sự ảnh không dính dáng gì hết , chỉ lo bên tài chính thu ngân , sổ sách tiền bạc, lương bỗng thôi .
- À, còn Tân đế sao anh ?
- Nó cũng học chung khóa với anh, nhưng thi rớt, ở lại thêm năm sau , thành đệ tử của anh đó.
Tôi bậc cười :
- Học quân sự mà cũng cho người ta rớt sao anh ?
- Trời , khó còn hơn thi tốt nghiệp nữa em ơi ! Tân nó dở lắm , lại nhát hít hà , thi đi dây tử thần , leo núi , nhảy cao gì cũng sợ , nên rớt hoài hà .
- Còn chú Thạnh anh ?
- Thạnh con nhà giàu , nhà nó ở Sài Gòn , chưa vợ , bị bắt quân dịch như anh vậy, nó nhỏ hơn anh 1 tuổi , nó thích em lắm , nó theo hỏi anh hoài là em gái của em có giống y hệt em không ? Nếu giống y hệt nó sẽ xuống cưới liền . Anh chửi nó, nói nó khùng quá , chị em sinh đôi mới giống được y hệt .
Rồi anh bẹo má tôi cười :
- Nó còn nói , nếu như nó gặp em ngoài đường , nó đâu biết em vợ anh , nó sẽ cua em liền đó !
- Đúng là khùng thật rồi !
Anh cười buồn nhìn thẳng mắt tôi nói :
- Khùng gì ? Có người biết em là vợ anh, vẫn muốn cua em đó thôi !
Tôi không cười , nhìn anh nói :
- Người ta cua em , chứ đâu phải em cua người ta , anh lo gì ? Anh không tin em, anh sống bên em đầy mối lo âu , làm sao anh vui được ? Nếu ở với em, anh không vui , qua Tết em về nhà em , có được không vậy ?
Anh nhìn tôi trân trối , tôi bỗng thấy đôi mắt anh nước mắt đầy tròng rồi , anh nghẹn ngào hỏi :
- Vậy là em định bỏ anh sao ?
Tôi vừa giận vừa thương , nắm lấy tay anh ve vuốt cười :
- Không đâu ! Em đùa đó !
Nước mắt anh chảy dài , vì không còn giấu được nữa , anh nói trong nước mắt :
- Em đừng nói đùa với anh như vậy nữa nhe ! Em nói thế làm anh đau lòng lắm , em có biết không ?
Rồi anh ôm tôi hôn miết . Thật tình tôi không ngờ , lần đầu tiên tôi thấy một người lãng tử, phong trần như anh khi yêu còn rơi nước mắt được .... Tôi ngước lên lấy tay lau nước mắt cho anh , đùa cợt nói :
- Ai ăn mít ướt hôn ?
Anh mỉm cười kéo tôi ngã luôn xuống giường ...
Hai đứa nằm không được bao lâu thì có tiếng đập cửa , tiếng của Thạnh :
- Hai ông bà làm gì ấp sớm thế ? Dậy qua nhậu chút cho vui đi !
Vừa nói Thạnh vừa đập cửa rầm rầm , rồi thêm tiếng của Mười gọi tiếp :
- Đại ca ơi ! dắt chị dâu qua tụi em ăn cháo đi, đại ca !
Tôi nhìn anh thầm hỏi ..... Anh liền áp môi anh lên môi tôi lắc đầu ...
Hai người kêu hoài không được . Tôi nghe có tiếng 2, 3 người lại tới thêm nữa .
Tiếng Thạnh nói :
- Mới chừng này ngủ gì dữ vậy trời ?
Tiếng Láng đùa cợt :
- Chắc người ta đang làm ăn , bị tụi bây phá hôi , coi chừng ổng nỗi khùng lên,ổng xách súng ra tỉa là mệt lắm !
Tiếng cười nổi lên rân trời luôn ....
Ông Dũng lại nói :
- Thôi , tụi mình về nhậu lai rai trước đi , mới 8 giờ hà ! Chờ gần giao thừa ổng không ra , tụi mình trở lại giở nhà ổng luôn .
Khi tôi thức dậy thì đồng hồ đã 11 giờ . Anh vẫn ôm tôi cứng ngắt khi ngủ , Tôi gỡ tay anh nhè nhẹ , định để anh ngủ cho thẳng giấc , Bỗng có tiếng Tân đế gõ cửa kêu :
- Đại ca ơi ! Dậy đón giao thừa đi đại ca !
Tôi cũng muốn thức đón giao thừa , nên đưa tay véo mũi anh , anh nắm tay tôi , rồi trả lời Tân đế :
- Về bển đi, lát tụi anh qua .
Anh bồng tôi lên nằm lên bụng anh , rồi nhắm mắt ngủ tiếp , tôi lồm cồm ngồi dậy, nhưng anh ghì tôi lại , nói :
- Nằm thêm nửa tiếng nữa đi cưng ! Qua chi sớm , tụi nó bắt nhậu đó !
- Anh không thích nhậu sao ?
- Lúc chưa có em khác , giờ anh tu rồi, bỏ nhiều thứ lắm ! Nhất là bỏ hút thuốc , giờ ít nhậu lại rồi .
- Ông xã em ngoan quá, cám ơn anh yêu nhiều nha !
- Vậy mà hổng biết có ai thương tình hôn nữa ?
Tôi chỉ vào trán anh nói :
- Người ta thương mình mà mình không biết là đồ ngốc đó ! hihi
Anh nâng càm tôi hỏi :
- Vậy ...Ai thương em , em đều biết rõ , đúng không ? Em là chúa thông minh mà !
Tôi khẳng định rõ ràng :
- Ở đây, em thấy ai cũng thương em hết , anh thì không đó ! hihi
Anh vuốt tóc tôi nói :
- Em nói đúng ! Anh yêu em ! Chứ không phải thương em bình thường ! Nhưng cũng có nhiều người yêu em lắm , em tính sao ?
Tôi bật cười , rồi lăn luôn xuống giường nói :
- Em mới về đơn vị anh có 2 tháng , dù có ai đó thương yêu em , cũng đâu có bằng ngày xưa em còn đi học ! Có người đeo em tới 3,4 năm ....Anh cũng biết mà ! Sao anh bận tâm chi cho mệt vậy ? Cha nói ...Số em đào hoa lắm đó , em không để ý cũng không được , nhưng em biết rõ em , em không phải là loại đa tình , một bàn tay thì không thể nào vỗ kêu được, em nói rõ vậy rồi, anh yên tâm chưa hở chồng yêu quý ?
- Sao cha biết số em đào hoa vậy ?
- Ngày xưa , lúc cha chưa về làm Phó chi Thông tin Huyện Long Phú , cha đi công tác ở Kontum cả năm mới về 1 lần , cha ở trển 7,8 năm trời luôn . Ở trên đó về chuyện tướng số, bùa chú , thư , ếm....hay lắm . Cha quen được một ông tướng số người Thượng rất giỏi , hình như cha ăn cơm ở nhà ổng . Cho nên cha nhờ ổng coi tuổi em, tại lúc nhỏ em rất khó nuôi . Ổng nói em có số đào hoa rất cao , nhỏ lớn gì , đi tới đâu cũng có người đeo đuổi dữ lắm , cha rất lo, vì ông thầy này ở trên đó rất hay , cha về cha kể với má, dặn má coi chừng em với . Nhưng đã gọi là số rồi, coi chừng chi cho mệt vậy ! hihi
- Cha có cho em biết không ?
- Có anh à, em không tin . Nhưng sau này em để ý , em thấy có người em gặp trên đường, chỉ ngang qua mặt em thôi , cũng liền chạy theo em tới nhà, biết nhà rồi , mới chịu về , rồi đeo luôn gỡ không ra . Em mới thấy , ai mang phải cái số đó, gặp phiền phức lắm chớ có vui vẻ gì !
Tôi lại than thở nỗi khổ của mình với anh :
- Lúc ở trường , nhất là năm học cấp 3, có mấy đứa bạn vô tình dắt bồ giới thiệu cho em , Mấy tên đó nhìn em không chớp mắt, vài bữa sau, em thấy mấy ổng lại nhà kiếm , em giật mình , em thấy thương bạn mình, nên chửi mấy tên đó thẳng mặt . Nhưng mấy người bạn của em đâu có hiểu , cứ rêu rao là em giựt bồ của mấy bả , anh thấy có oan ức không ? hihi
- Oan hơn Thị kính nữa ! hihi ... Anh thì anh không nghĩ thế , anh nghĩ là vì em quá dễ thương, lại xinh đẹp , tính dễ chịu , nên dĩ nhiên có nhiều người mê thôi !
Tôi nhìn đồng hồ ....
Còn 20 phút nữa là tới giao thừa , hai đứa tôi mới mở cửa ra , tà tà leo lên mô đất. Anh không mang súng theo , anh nói để coi mấy đệ tử của anh bắn được rồi . Đêm nay, anh nói có tới 2 người trực đốc canh , đèn pin nhá qua nhá lại thật đẹp mắt .
Hình như ai cũng thích leo lên mô đất bắn pháo đón giao thừa , cho nên rất đông lính pháo .
Tân đế chạy lại kêu hai đứa tôi qua khu tập thể lai rai , có cả Trung úy ở đó . Anh nắm tay tôi đi xuống mô đất qua khu tập thể , anh thấy có người đã xỉn nằm dài , anh hỏi thằng Mười :
- Ai vậy ?
Mười mới nói :
- Tuấn đó đại ca !
- Vậy mà đón giao thừa gì nữa ? Sao tụi bây không khiêng nó vô mùng ngủ đi , nằm vậy muỗi cắn chết . kè nó vô mau coi !
- Dạ !
Hai đứa Vinh và Mười kéo Tuấn lên , nó dẫy nẩy không chịu đi , Vinh mới nói :
- Đại ca kêu mày vô ngủ kìa ! Không hiểu sao , khi Tuấn nghe tới anh , nó nhìn thấy anh liền gật đầu chào anh, rồi lẹ làng đi nhanh vô phòng ngủ.
Anh kéo tôi bước vô phía trong , tôi thấy có Trung úy và anh Lộc , anh Láng , anh Trước ..., Anh Láng kêu :
- Vô làm vài ly Vãng ơi !
Anh chào Trung úy rồi nói :
- Thôi , Nhậu hôm qua tới giờ còn oải nè !
Bỗng có tiếng súng bắn đùng đùng vang trời ....thì ra....Giao thừa đã đến .
Anh kéo tay tôi rồi nói :
- Chúc Trung úy cùng tất cả anh em năm mới an lành nhiều may mắn nhe !
Ai cũng đáp lại lời chúc của anh , Anh Lộc nói sau cùng :
- Chúc hai ông bà sang năm có thêm cục vàng bồng nhe !
Chúng tôi cùng cám ơn anh và vẫy tay đi về .
Chúng tôi đi lên mô đất cao ngắm pháo hoa tua tủa bay tít trên không và có thêm trái sáng bắn bồi vào nên cả Tiểu đoàn sáng rực .... Tiếng súng nỗ rời rạc chừng 15 phút mới im .
Tôi kéo anh về nhà mình , lấy pháo bông ra đốt sáng cả góc nhà được vài cây rồi nghỉ ....Ai cũng hăm hở chờ đón giao thừa , chứ hết bắn pháo rồi , nhà nào cũng im lìm đi ngủ .
Anh ôm tôi hôn và nói :
- Anh chúc em yêu năm mới thật hạnh phúc vui vẻ , chúc cho tình mình yên ổn dài lâu em nhé !
Tôi hôn lại anh và nói :
- Em chúc anh yêu luôn có sức khỏe , để yêu em suốt cuộc đời này nha !
- Cám ơn cưng nhiều nè !
Tôi cảm thấy thế giới này tuy bao la nhưng lòng tôi thì thật là ấm áp khi ở bên anh , mỗi đêm được nằm trong vòng tay rắn chắc của anh thì tôi không còn mơ ước gì hơn và cũng không còn sợ điều gì nữa cả .....
Sáng ra Mùng một Tết , Lần đầu tiên trong đời , tôi ăn Tết xứ người . Nhờ có anh theo sát bên tôi , nên tôi cũng nguôi ngoai phần nào nỗi nhớ nhà . Hai đứa vừa ăn sáng xong , tôi đã nghe tiếng mấy đệ tử anh rủ nhau vô nhà bếp đánh bài cào , trong đó có Mười, Vinh, Tuấn , là tôi quen, Sòng bài mới đầu nhỏ , sau càng đông hơn, vì có thêm đàn bà con gái cũng từ trong trại lính pháo chơi . Rồi có cả lắc bầu cua nữa . Tôi hỏi anh :
- Anh ơi , bộ đánh bài như vậy không ai bắt sao anh ?
Anh nói :
- Chỉ cho chơi 3 ngày Tết thôi em !
- Anh có thích đánh bài không ?
- Trời , anh chúa ghét cờ bạc em ạ ! Không bao giờ anh chơi cả !
Vậy mà lúc tôi theo anh ra đi , dì tư , chị của mẹ kế anh nói anh ở trên này cờ bạc thua mấy cây vàng ....Thật là oan uổng cho anh , làm tôi lúc đó cũng rất hoang mang . Nhưng tôi cũng không dám hỏi anh cho tới bây giờ .
Chợt thằng Mười chạy qua rủ tôi :
- Chị dâu đánh bài cào hôn chị ? qua chơi vài ván lấy hên đi !
Tôi hỏi :
- Một bàn bao nhiêu chú ?
- Muốn đặc bao nhiêu cũng được .
Rồi nó kề tai tôi nói nhỏ :
- Chị lại chơi đi , em bảo đảm không bao giờ thua đâu !
Tôi thắc mắc :
- Sao chú chắc ăn thế ?
- Em đánh một mình thì không ăn được , có chị cùng chơi với em là ăn đó !
Tôi thích thú hỏi :
- Thiệt không chú ?
- Em bảo đảm với chị đó , thua em đền cho chị . Chị cứ vô ngồi đặt tiền đi. em ngồi sau lưng chị em không chơi , mà em chỉ thạnh chị thôi .
- Là hùn đó hả ?
- Dạ !
Tôi nhìn vô nhà, anh đang ngồi lau chùi cây súng . Tôi lén mở thùng đồ , lấy ra 200 đồng . Rồi theo Mười qua nhà bếp đánh bài . Tôi nhìn trong sòng bài , có người đánh lớn nhất là 20 đồng , còn lại phần đông là 5 đồng 10 đồng .
Tôi hỏi Mười :
- Mình đặt bao nhiêu chú ?
- Chị đặt 50 đồng đi !
- Trời, mới vô chơi làm gì đặt nhiều quá vậy ?
- Nhà Cái nó chịu giở thì mình cứ đặt , sợ gì chị ?
Tôi nghe lời Mười , ngồi xuống đặt 50 đồng .
Mười bỏ thêm vô 50 đồng nữa . Rồi nói lớn :
- Tôi thạnh nhà này 50 đồng nhe, tổng cộng 100 đồng .
Tức thì nhà cái chia bài nhanh tốc độ , Mười kêu tôi :
- Chị coi bài đi chị !
Tôi lấy bài lên , tôi thấy có 2 nút bài . thôi, thua là cái chắc rồi ! Tôi định úp bài xuống chiếu , nhưng Mười cầm bài lên coi , xong mới đưa tôi để xuống .
Tới khi nhà cái giở từng người , ai thua là hắn lấy tiền , còn ăn thì hắn cũng chung liền . Tới tụ bài của tôi, giở lên 9 nút . Hắn liền chung tờ 100 đồng . Nhà cái 6 nút bài . Chúng tôi chia tiền người được lời 50 đồng .
Tôi ngồi sững sờ ,không hiểu thằng Mười phù phép gì mà tôi có 2 nút bài thành ra được 9 nút vậy ?
Thôi, kiểu này không thể chơi lâu được rồi ! Tôi vừa nghĩ ngợi như thế , thì Mười kêu :
- Đặt nữa đi chị !
- Đặt bao nhiêu chú ?
- 100 đồng đi ! Bài đang hên mà !
Tôi nghe Mười, đặt xuống tờ 100 đồng , Mười cũng ké vô 100 đồng nữa .
Nhà cái chia bài xong , tôi liền lấy bài lên : Kỳ này có 4 nút . Mười cũng lẹ làng giở coi , rồi để xuống . Tôi thật là hồi hộp .
Khi nhà cái xét bài của tôi , thì ra 9 nút . Nhà cái 8 nút .
Tôi với Mười lại ăn .
Nhà cái bỏ cái . Tới người khác làm . Tôi với Mười đều ăn thêm mấy bận , không thua bàn nào .
Bỗng , tôi nghe tiếng của anh đứng sau lưng kêu tôi :
- Thôi, nghỉ đi em ơi !
Tôi hết hồn đứng nhanh vậy , đi về nhà .
Anh nắm cổ thằng Mười lôi về luôn , vừa vô nhà là anh nói :
- Mày đi đánh ngoài chợ thì mày làm gì làm , ở đây toàn trong căn cứ như người một nhà, mày làm vậy coi được không hả Mười ? Còn kéo thêm chị dâu vô nữa , đồ thằng quỷ sống !
Anh vừa chửi nó, là nó lè lưỡi ra , phóng ra khỏi nhà mất tiêu liền .
Bây giờ , anh mới quay qua tôi , anh nói :
- Trời, em cũng có máu quá hén ? Nếu nó không chơi điếm , em sạch túi rồi sao ? hả ?
Tôi mới vỡ lẽ ra :
- Chơi điếm là sao anh ?
Anh cười , kéo dài mũi tôi ra lắc lắc :
- Em ngồi coi bài với nó, là em biết nó đổi bài rồi, tại nhanh tay , nên em không thấy thôi !
- À, hèn gì ! Ăn hoài hà !
Anh chỉ mặt tôi , quạu đeo nói :
- Anh cho em biết , ngồi đánh lâu , là người ta để ý , người ta xúm lại đánh bờm đầu luôn đó . Em đừng ngốc vậy nữa nghe !
Tôi hoảng hồn hỏi :
- Có khi nào Mười bị vậy không anh ?
- Sao không , bị rượt vô tới trại lính mắng vốn hoài đó . Nó chơi một mình ưa bị bắt quả tang lắm , chơi 2 người , ngồi trước ngồi sau như em với nó , thì rất ít bị phát hiện lắm ! Cho nên nó mới rủ em .
Anh nhéo tai tôi nói :
- Không có lần thứ 2 nghe cô ! Cờ bạc là bác thằng bần đó !
- Tại Tết , buồn quá nên chơi chút cho vui thôi , chứ em đâu có mê đâu ! hihi
Bỗng chú Tâm lại nhà tôi , vừa bước vô nhà là chú chúc Tết :
- Chúc anh chị năm mới an khang , thịnh vượng , vui khỏe may mắn , thượng lộ bình an ...hihi
Tôi mỉm cười :
- Cám ơn chú Tâm nhiều ạ !
Rồi chú đưa chiếc chìa khóa cho anh , đi nhanh ra khỏi cửa , anh nói vói theo :
- Ăn Tết vui vẻ may mắn nha mậy !
- Dạ .
Rồi anh quay qua tôi nói :
- Em đi thay đồ đi , anh chở em đi lễ ở nhà thờ Tân Châu, em chịu hôn ?
Bất ngờ quá , nên tôi nhảy tưng tưng lên :
- Trời, chịu , chịu liền ! Sao anh không nói sớm vậy ?
- Biết có xe không mà nói sớm ? hihi .
- Thay đồ nhanh lên em , coi chừng trể đó !
Tôi mặc bộ áo dài trắng hôm hai đứa làm phép hôn phối , anh đứng ngắm tôi thật chăm chú từ trên xuống dưới , rồi anh nựng má tôi nói :
- Trời, nuôi 2 tháng trời không thấy lên được ký nào cả !Vẫn y như nữ sinh Hoàng Diệu hà ! Đi sát theo anh nghe chưa ? Tân Châu Chà và nhiều lắm đó !
Tôi nhìn anh vẫn mặc bộ quân phục nhưng mới tinh , tôi cười hỏi :
- Anh không dám mặc đồ sơ vin hả anh ?
- Ừ ! Sợ có chuyện gì chạy về không kịp thay em ạ ! Lính đang cấm trại em ơi !
- Em cũng thích ngắm anh mặc quân phục hơn đó !
Anh ghé môi hôn tôi , ngọt ngào nói :
- Cám ơn em yêu nhiều nha ! Em ở nhà chờ anh chút xíu , anh chạy qua nói cho ông Trung úy hay anh đưa em đi lễ mới được .
- Ủa, cho ổng hay chi vậy anh ?
- Rủi có lệnh bắn , ổng sẽ bắn giùm anh, em ơi !
Anh chở tôi ra tới cổng Tiểu Đoàn Pháo binh, thì tôi thấy anh Vĩnh trắng, bác sĩ Hưng 2 người cũng cùng một chiếc xe , Anh Hưng hỏi anh :
- Đi đâu vậy Vãng ?
- Đi lễ anh , nhà thờ nào gần hơn nhà thờ Tân Châu anh ?
- Vậy tháp tùng theo tụi này đi nhà thờ Phú Vĩnh đi cho nó kịp lể .
Anh quay xuống hỏi tôi :
- Vậy mình đi theo Anh Hưng, anh Vĩnh luôn nhe em ? Nhà thờ Tân Châu xa lắm !
- Dạ !
Vậy là chúng tôi có hai chiếc xe đi lể cùng nhau , anh kể tôi nghe :
- Trong đơn vị mình có đạo cũng đông lắm , nhưng sùng đạo nhất chỉ có hai người là Bác sĩ Hưng và anh Vĩnh trắng .
Khi chúng tôi tới nơi , thì chuông nhà thờ cũng vừa giật ba hồi . Bác sĩ Hưng kéo chúng tôi cùng ngồi chung một bàn . Cha cố ra làm lễ là một người cao tuổi , ông đọc phúc âm nghe rõ ràng , và giảng cũng thật ngắn gọn . Khi cha ban phép lành với lời chúc phúc đầu năm mới xong , bốn người chúng tôi lần lượt làm dấu rồi đi ra .
Mùng một Tết nơi đây , tương đối yên ổn và vắng người qua lại .
Anh Vĩnh hỏi tụi tôi :
- Hai ông bà còn tính đi đâu chơi nữa không ?
Tôi vội nói nhỏ vào tai anh :
- Thôi, mình cùng về với hai ảnh nhe anh !
Anh cười :
- Tính chở em đi Tân Châu chơi , nhưng em muốn về sớm anh đành chìu em vậy !
- Nơi nào cũng xa lạ quá , mùng một ở đâu cũng vắng hoe anh ơi !
Anh quay qua nói với anh Vĩnh :
- Thôi , mình cùng về luôn đi anh !
Thế là 2 chiếc xe cùng nối đuôi nhau về.... tiếp tục ăn Tết 3 ngày trong căn cứ quân sự của mình !
Trong ba ngày Tết , tôi ăn gì cũng hay bị nôn , nhất là cá , mắm ... Tép luộc ăn vô tôi cũng nôn .
Anh rất thích mắm tép , mọi lần anh ăn , dù tôi không ăn, nhưng cũng không sao , bây giờ , chỉ nhìn thôi , tôi cũng muốn ói . Anh liền đem cho người ta hết không ăn nữa .
Mỗi lần tôi nôn , anh liền năn nỉ tôi cạo gió , anh cạo gió tôi không đau, nhưng anh cạo thật kỹ , hết cả lưng anh mới chịu thôi , lần nào anh cạo gió , tôi cũng ngủ quên luôn ....
Hôm nay , tôi ăn cơm với hột vịt , tôi cũng nôn ra hết . Anh sờ trán tôi , nâng mặt tôi nhìn chăm chăm , rồi kéo cổ tôi nhìn , bỗng anh nói :
- Để anh kêu bác sĩ Hưng khám bệnh cho em !
Anh đi một lát về, có Bác sĩ Hưng theo sau , Bác sĩ đo nhiệt độ cho tôi , rồi đo huyết áp , rồi kêu tôi đưa tay ra ông bắt mạch ....Khám xong Anh bác sĩ cười nói :
- Chúc mừng anh nghe Vãng ! Chỉ có thai rồi , đừng lo quá , không có gì đâu !
- Mấy tháng rồi anh ?
- Gần 2 tháng rồi !
Bác sĩ ghi toa đưa cho anh nói :
- Anh Mua thuốc chống nôn cho chỉ uống đi , ói nhiều mệt lắm ! với thêm mấy thứ vitamine bồi dưỡng nữa .
Anh cám ơn , và đưa anh Hưng ra cửa xong.... Anh trở vô , bồng tôi lên nhảy cà tưng , cà tưng , mừng rỡ la :
- Trời, tui có con rồi nè ! anh em ơi !
- Ôi, cuối cùng , anh cũng được ý nguyện này rồi ! Cám ơn vợ yêu nhiều nha !
Tôi thì khác , khi nghe bác sĩ nói mình có thai , tôi thật sững sốt và lo sợ , giờ thấy anh mừng rỡ , tôi càng thêm bực bội , hỏi anh :
- Anh làm sao tới em có thai lận ? Em hổng biết đâu ? Rồi làm sao sinh được đây ?
Anh ôm tôi hôn tới tấp rồi cười nói :
- Không sao đâu em ! Có anh lo cho em hết , hai đứa mình cùng nuôi con cho tới nó khôn lớn nhe em ! .
Tôi như đang lơ lững trên cung trăng , chẳng biết chuyện gì đang xảy ra với mình ....Rồi tôi nhớ lại lúc má sinh em bé , trông nó đỏ hỏn , nhỏ xíu , mềm xèo.... tôi chỉ đến nựng nịu nó , chứ có dám bồng nó đâu ?
Bỗng tôi như nhớ ra một chuyện ...tôi ngại ngùng hỏi anh :
- Anh ơi ! Em sinh nó ra ...ở chỗ nào vậy anh ?
HẾT TẬP 13

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét