Thứ Hai, 30 tháng 5, 2022

105 - CHUYỆN TÌNH KHÔNG SUY TƯ Tập 18 ( Bút Ký của Hải Âu )


 

CHUYỆN  TÌNH  KHÔNG  SUY  TƯ     Tập  18 


     Thương ai bao tháng năm dài

Hi sinh tất cả miệt mài vì con ...

Hải Âu ,  03.06.2022


      Anh thấy tôi bồng con xuống ,  anh vội  chạy tới nói :

-   Em đừng qua đây , miễn kính bể không hà, em trở lên lấy giùm anh bộ đồ anh tắm đi em !

Tôi không cầm được nước mắt khi thấy tay anh chảy máu , tôi vừa khóc vừa nói :

-   Anh đi vô cầu đi , em mang xuống cho anh nhe ! 

Ba anh cũng nói :

-   Con đi tắm đi , để cửa ba đóng cho ! 

Anh không nói rồi lặng lẽ đi vô cầu tắm . Cu tí đã ngủ , nên tôi chạy xuống một mình mang quần áo cho anh , tôi nói :

-   Lạnh không anh , chờ em nấu nước nhe ! 

Anh ôm tôi , nói :

-   Khỏi đâu em !

Tôi cầm tay anh lên xem , thấy có  mấy vết đứt  còn chảy máu , tôi xót xa nói :

-   Anh  tắm  rồi rửa tay cho sạch , vô em băng lại cho nhe .

     Tôi đứng ngoài cầu tắm chờ anh . Khi anh tắm xong , tôi liền tới kè anh cùng lên gác rồi vô buồng tôi bôi thuốc rồi băng mấy vết cắt sâu tới 3,4 chỗ .  Băng xong , Anh liền  kéo tôi ôm vào lòng hôn  tôi nói :

-   Anh cám ơn em  nhiều  nhe  ! Vợ yêu của anh !

Tôi đưa  tay lên môi , ra dấu không cho anh nói chuyện , rồi kéo anh chui vô mùng xô anh  nằm xuống , tôi nói nhỏ vô tai anh :

-   Ngủ đi anh, coi chừng một hồi con nó thức  nó quậy  nữa đó ! 

    Hình như men say đã làm anh sớm ngủ , nhưng tôi chưa ngủ được , khi nhớ lại sự việc mới xảy ra vừa rồi, Tôi thấy  tội nghiệp cho anh rồi cả ba anh nữa . Tôi  nghĩ làm  người ,  ai cũng có số phận khác nhau không thể nào cưỡng lại  . Tốt hay xấu điều cũng phải gánh chịu . Tôi không biết làm cách nào để giàn xếp cho gia đình yên ổn  trở lại ? Trong khi chúng tôi bây giờ  cũng  không còn chỗ nào để đi  được nữa   .  Tôi không biết ngày mai thức dậy rồi sự việc sẽ như thế nào ? Lúc trước chưa có cu tí , thì còn bay nhảy được , còn bây giờ ...đi đâu thì phải cả  3 cùng đi , chứ  không thể nào  3 chúng tôi tách  rời  ra được nữa .

     Đã 8 giờ sáng, khi anh thức dậy tôi còn đang trong cầu tắm , khi lên gác tôi thấy anh đang nằm đùa giỡn với con .  Cu tí mới 3 tháng nhưng rất hay cười , có khi cười ra tiếng luôn . Tôi nói :

-   Anh chơi với con nha, để em chạy ra chợ mua cho anh hộp cơm sườn rồi mua thêm băng cá nhân cho anh nữa !

Anh nói :

-   Em mua cho em ăn luôn đi !

  Tôi xuống thang gác để đi ra chợ , ngang qua  phòng khách thì tôi  không còn thấy ai nữa , Chắc ba cùng ý đó đã đi đâu từ sớm rồi  . Miễn kính bể dưới đất đã được ba dọn sạch sẽ  .Nhưng khi ra cửa , thì tôi đã thấy ba trở về có một mình .

    Tôi cười với ba :

-   Ba thức sớm hơn con nữa !  hihi

-   Thằng Viễn sao rồi ?

-  Không sao đâu ba, tại lâu quá không nhậu , giờ nhậu lại nên nổi điên một chút thôi, ba đừng buồn ảnh nhe  . Ba coi chừng nhà nhe ba , con chạy ra chợ chút con về liền . Ba ăn gì chưa ba ?

-   Ba mới ăn cháo rồi ! 

  Tôi đi  chợ chừng 10 phút là về tới nhà . Tôi thấy có gì bất thường, khi tôi thấy ba ẵm cu tí , tôi chưa kịp hỏi thì ba đã nói :

-   Công an ấp nó mời thằng Viễn đi làm việc rồi !

- Làm việc gì sáng sớm vậy ba ?

-  Nó nói có người thưa thằng Viễn chửi , đòi chém giết người ta gì đó ?

-  Mời mà có giấy tờ gì hôn ba ?

-  Không con ơi !

-  Trời, mời người phải có giấy đàng hoàng chứ , vậy mà ba cũng cho ảnh đi là sao? Đi ngả nào ba ?

Ba ra trước cửa nhìn xuống phía dưới xóm rồi nói :

-   Chắc tụi nó mời thằng Viễn xuống nhà Hai A , trưởng ấp khu 4 mình ,  ở tuốt dưới xóm dưới lận .

-  Ba đưa cu tí cho con , con phải đi kiếm ảnh ! 

-  Trời, sao được con ? xa lắm đó , có cầu khỉ tùm lum nữa .

-  Không sao đâu ba, kiếm ảnh  , tới đâu con cũng tới được hết .

    Tôi vác cu Phan chạy bay bay  , đây là đường đi xuống xóm dưới , nghe nói đi sâu vô hết nhà ở , là tới ngõ cụt  ra ruộng  , hồi lại đây ở tới giờ ,  lần đầu tiên tôi đi con đường này.  Tôi không rảnh để nhìn hai bên đường là nhà cửa  của ai...Tôi đi nhanh một mạch cũng khá xa, rồi tới cầu khỉ . Nó  chỉ cất bằng 1 cây tròn nhỏ , nhờ ở trên có tay vịn . Tôi vác cu tí lên vai một tay, còn tay kia tôi vịn cây phía trên , tôi phóng lẹ làng qua cầu một hơi, xong tôi đi tiếp một khoảng nữa , tôi liền thấy  cái nhà hơi đông người , đứng nhìn vô ...thì ra là một sòng nhậu .

    Tôi đoán chắc chắn là nhà này, vì có 2, 3 người đứng ở ngoài nhìn vô .  Tôi nhẹ nhàng bước vô gần cửa sổ .  Tôi thấy anh đang đứng , còn có tới 6,7 người đang ở trần trùng trục ngồi dưới chiếu nhậu .Có người tôi biết , có người tôi không biết . Trong đó có Hai A, ông chín Thượng , và một người giống ông chín Thượng  nhưng trẻ hơn một chút ...

Tôi nghe tiếng một người nói , đó không phải tiếng của Trưởng ấp , mà tiếng của tên giống ông chín Thượng:

-  Anh phải xin lỗi anh chín đây , nếu không tụi tôi sẽ đưa anh ra huyện đó !

Anh trả lời :

-  Tự nảy giờ tôi đã nói rồi, tôi không kêu tên ai chửi cả ! Cho nên tôi không xin lỗi ai cả !

    Tôi mỉm cười ...công nhận anh cũng ngon đó !

-  Vậy mà có người nghe anh chửi anh chín nè !

-  Kêu người đó ra đi !

-   Bây giờ tui không cần nói nhiều, nếu bây giờ anh không chịu xin lỗi, tôi sẽ đưa anh ra huyện liền đó!

     Tôi nảy giờ  đứng  nghe , tôi tức tối quá nên không nhịn được nữa , tôi vác con tôi trên vai , rồi đi tới giữa cửa , la lớn :

-   Mấy người  muốn đưa  ảnh  ra huyện thì cứ đưa đi ! Đừng hù ! Tại sao ảnh nói ảnh không có chửi ai mà cứ bắt ảnh xin lỗi hoài vậy ?  Mấy người muốn gì ?

   Tên đó thấy tôi tới la lối , ngạc nhiên   hỏi :

-   Chị là ai mà dám vô đây hổn vậy ?

-   Tui là ai cũng được ! Nếu mấy người không thả chồng tui ra , tui về tui sẽ làm đơn đàng hoàng, thưa mấy người ỷ đông bắt nạt một mình chồng tui đó ! Tui sẽ thưa hết mấy người .... Thứ nhất, bắt người không có giấy tờ đàng hoàng , là bắt người trái phép !  Thứ hai, làm việc với dân mà ngồi ăn nhậu  ở trần như  con   nhộng . Thứ ba,  hà hiếp bắt nạt dân  không có mà  muốn nói  cho có ! Ép người ta  nhận lỗi tầm bậy ! Để coi  mai mốt  ai đúng ai sai biết liền hà ! 

    Tôi nói một hơi, rồi vác con tôi ra sân , còn nói thêm :

-   Mấy ông ngon thì cứ bắt ảnh đi ! Tụi này  không có dễ bị ai  ăn hiếp đâu nghe !

 Rồi tôi  nhìn anh , xong vác con về một mạch , tôi còn nghe mấy con mẹ đàn bà  ăn theo  nói phía sau :

-   Trời , sao hổng bắt trói  nó lại , để nó chửi dữ vậy ? Đồ con nít ranh !

    Vừa về tới nhà , thì tôi thấy má lớn về . Tôi đưa con tôi cho má lớn , nói :

-   Má giữ con của con chút nhe má, con lên đây con làm đơn thưa mấy người ỷ đông hiếp yếu này mới được . Cả xóm bu lại hỏi tôi mỗi người 1 câu . Ba chưa về bển , ba hỏi tôi :

-   Sao rồi con ?

-   Họ xử ép ảnh, nó nói ảnh chửi ông chín Thượng ,  đòi chém đòi giết  nữa ,bắt ảnh phải xin lỗi , nhưng tối ba có nghe đó , ảnh chửi thong long thôi, có kêu tên ai hồi nào đâu ? Con lên làm đơn liền để gửi lên Ủy Ban . Ai làm chủ tịch xã này hả ba ?

-   Ông Tư Cọp !

    Tôi lên gác , viết đơn không tới 5 phút . Không  cần  viết nháp , cũng không bôi xóa chữ nào . Viết xong, tôi ký tên  .Rồi tôi đi nhanh xuống thang  gác , tôi lại má lớn bồng  cu tí theo . Má lớn mới nói :

-   Thôi con để thằng nhỏ  ở nhà má coi cho !

-  Khỏi má ơi, con sợ nó đòi bú mắc công má dỗ nữa .

    Tôi đi  ngay vô Ủy Ban , có người hỏi tôi :

-    Cô kiếm ai  cô  ?

-   Tôi kiếm Ông Chủ Tịch Xã Thạnh Phú !

-  Có chuyện gì không cô ?

-  Cũng có chút chuyện ! 

-   Chủ Tịch đi vắng rồi, có Phó Chủ Tịch được không cô ?

   Tôi đứng suy nghĩ một hồi , rồi hỏi :

-   Phó Chủ Tịch  ngồi phòng nào chú ?

     Người đó liền dắt tôi đi vô phía trong , trong đó có tiếng nói  nhiều người chứ không  chỉ một mình Phó Chủ Tịch . Tôi bước vô nhìn qua , tôi không biết ai là Phó Chủ Tịch cả . 

   Bỗng tôi nghe có tiếng gọi tôi :

-   Nguyên ! Em làm gì vô đây vậy ?

    Tôi sững sờ , một hồi lâu mới lên tiếng được :

-  Trời,  anh Cư , sao anh lại ở đây vậy ?

    Anh  cười vui nói :

-   Thằng em của anh làm Trưởng Công an ở đây nè, anh ghé nó chơi .  Em kiếm Phó Chủ Tịch hả ?  Đây nè em !

    Anh đưa tay chỉ ông Phó Chủ Tịch cũng còn trẻ tuổi như anh . Tôi thấy anh Cư   bất ngờ ở đây, nên rất ngại ngùng , chắc anh cũng biết tôi không dám nói ... Anh Cư nói với ông Phó Chủ Tịch :

-   Nguyên, em tao đó ! Có gì giúp nó giùm tao  nhe ! 

Ông Phó Chủ Tịch gật đầu :

-  Dạ , anh yên tâm ạ ! 

Quay qua tôi , anh nói :

-   Anh ra ngoài chờ em nghe Nguyên ! 

Tôi nhẹ gật đầu , anh  Cư ra khỏi phòng .Tôi liền móc tờ đơn Khiếu Nại đưa cho ông Phó Chủ Tịch rồi nói :

-  Chú cho tôi gửi đơn Khiếu Nại cho ông Chủ Tịch ạ ! 

-  Ông Chủ Tịch bệnh bất tử vô bệnh viện rồi , không biết chừng nào về nữa .  Có chuyện gì vậy chị ? Tui thế ổng giải quyết cho !

    Khi tôi nghe ông Tư Cọp bệnh , tôi đành kể chuyện của anh cho ông Phó Chủ Tịch nghe , nghe xong ổng hỏi tôi :

-    Ảnh làm nghề gì chị ?

-  Ảnh  đi lính , học tập mới ra, về nhà phụ giúp ba tôi bán ghe xuồng .

-  Ba ruột chị hả ?

-  Ba của ảnh chú ạ !

-   Vậy , nhà ảnh ở mé sông rồi  ? 

- Dạ !

-   Bây giờ họ  nhốt ảnh ở đâu chị ?

-  Ở tại nhà mấy ổng , tui cũng không biết nhà đó là nhà của ai nữa chú . Lúc tôi đến thì tôi thấy họ bắt ảnh đứng , rồi họ  làm  việc với ảnh mà  ở dưới là một mâm nhậu trải chiếu, họ đang  ngồi ở trần  nhậu nhẹt với nhau , có cả trưởng ấp nữa  . Không biết khi tôi về họ có nhốt ảnh không ? Tôi không biết ! 

 -   Rồi chị dám bồng con đi tới dưới tìm ảnh sao ?

-  Dạ .

Ông Phó Chủ Tịch tươi cười nói :

-   Được rồi  ! Tôi sẽ tranh thủ xử lý vụ này sớm cho chị , chị yên tâm đi  nhe  ! Chút xíu chồng chị sẽ về , không ai dám nhốt ảnh vậy  đâu ! 

Tôi cám ơn ông Phó Chủ Tịch rồi ra về .

     Tôi vừa ra khỏi cổng Ủy Ban , thì anh Cư đã đứng một góc chờ tôi . Tôi  đã nghe  thằng em tôi cho biết anh đang là Trung úy Công an Cần Thơ , vậy mà anh  vẫn thích mặc áo sơ mi  trắng tay ngắn  học sinh như xưa ...Anh nhìn tôi  không chớp mắt , rồi cười hỏi :

-  Xong  việc chưa em ? 

- Dạ xong rồi anh ạ ! 

-   Em vô quán uống nước với anh nghe em ? 

-    Anh xuống đây với ai vậy ? 

-  Anh đi một mình em à ! Mấy tháng  trước anh cũng có xuống đây  , anh  hỏi thăm em , bạn anh nói em mới sinh đó ! 

    Tôi thấy xung quanh người ta đang nhìn tôi với anh , không lẽ mình với ảnh cứ đứng vậy nói chuyện cho người ta nhìn ?  Thôi thì cứ mời đại ảnh về nhà , có ba nói chuyện với ảnh  chắc không sao đâu ! 

    Còn anh nữa  ,  Khi nhớ tới anh bỗng dưng tôi muốn khóc ...Không biết anh được về chưa nữa  ?

Tôi mãi đắn đo..Liệu mời anh  Cư về nhà , ảnh có hỏi tới anh ...Ông xã em đâu ? Thì biết trả lời thế nào với ảnh  đây ?

Anh lại mời tôi lần nữa :

-   Em vô quán ngồi đi em, kẻo nắng thằng bé !   

    Thôi đành liều mạng vậy , còn hơn là vô quán , tôi nói :

-   Anh theo em về nhà  ... được không ? Làm quen với ...ba chồng em luôn .

Anh gật đầu , nét vui ngời lên mắt :

-  Được em à ! Em vẫn ở bên Trại xuồng hả ? 

-  Dạ , đi anh ! 

Anh đưa tay nựng má thằng bé hỏi :

-   Anh bồng nó tiếp cho em được không ?

-   Thôi anh, từ sáng giờ em chưa cho nó bú , chắc nó đang quạu rồi !

Tôi vác cu tí lên vai , chỉ có cách bồng này làm tôi thấy nhẹ nhàng nhất  .

Vừa đi tôi vừa hỏi anh :

-   Ủa, sao anh biết em ở bên Trại xuồng vậy ?

   Tôi chợt nhớ lại , từ lúc tôi gửi bạn  tôi trả lại cho anh sấp thư của anh  mà không nói  một lời từ biệt , rồi tôi làm đám hỏi, tới bây giờ tôi mới gặp lại anh ở đây .

Anh nhìn tôi cười :

-  Từ trước tới giờ ...Em làm gì, ở đâu ? Sao  anh không biết chứ ? Em có biết không ? Lúc mới tiếp thu lên  , anh nghe em về Sóc Trăng  rồi , anh lại nhà tìm em , ở nhà nói em ở bên chồng . Anh đi xuống Nhu Gia , anh hỏi thăm , mới biết em  ở bên Trại xuồng , anh chạy xe qua lại cầu Nhu Gia ,  vì đứng giữa trên  cầu anh thấy  được  Trại xuồng , muốn vô thăm em , nhưng anh không dám , cho nên cứ chạy qua chạy lại mãi trên cầu ...Không tin em hỏi thằng Nhẫn bán xăng dầu ở đầu cầu  thì biết . Nó hỏi anh  hẹn ai vậy ? Có khi nửa đêm anh còn chạy  trên cầu để mong thấy  được em  , cầu cho em ra ngồi mé sông là  anh sẽ thấy được em rồi ! Nhưng anh cứ chờ mãi....

    Trời ơi,  tôi  nghe anh nói mà nước mắt tôi chực rơi mấy lần....

        Rồi  tôi với anh cũng tới nhà .  Điều tôi không ngờ nhất là anh đang đứng trước cửa đón tôi ! Anh đang cười tươi , bỗng anh kinh ngạc  khi anh thấy tôi về với một người nữa  . Tôi mừng rỡ hỏi :

-   Anh về hồi nào vậy anh ? 

-  Em về chút xíu là họ cho anh về .

Tôi lại gần bên anh rồi  nói với anh Cư :

-   Ông xã em nè anh Cư ! 

Tôi liền quay qua anh,  giới thiệu :

-   Anh Cư, anh nuôi của em lúc còn đi học tới thăm tụi mình nè anh ! 

Anh nhìn anh Cư , anh Cư cũng nhìn anh lại  chăm chăm , rồi cả 2 cười xòa , bắt tay nhau thân mật,  anh hỏi anh Cư :

-   Vẫn khỏe  hả ?

-   Vẫn khỏe, nhưng không mấy vui  ạ ! 

-  Chưa lập gia đình sao ?

-  Cũng đang tìm mà chưa gặp ! 

Ủa, sao hai người nói chuyện với nhau toàn là nói trỏng không vậy ? Tôi có   linh cảm ...  hình như   hai người đã quen  nhau  từ trước   ? Anh mời anh Cư :

-   Ra bàn mé sông ngồi cho mát nè  ! 

Rồi anh nói với tôi :

-   Em lên gác dỗ cho con ngủ đi em ! Để anh  với  Cư tự xử được rồi ! 

-  Thôi , để em đem nước cho ảnh uống hả ! 

Anh Cư nói :

-  Khỏi Nguyên ơi , để tụi anh tự làm được rồi , cho thằng nhỏ ngủ đi ! 

-  Dạ .

      Tôi lên gác , nhưng không vô phòng , tôi nhắm ở dưới chỗ hai người ngồi , rồi  tôi ngồi ngay phía trên , tôi  cho con bú .  Tôi nghe  tiếng 2 người nói chuyện rõ mồn một ....  Anh hỏi anh Cư :

-   Lúc này em ở đâu ?

-  Em về công tác ở Cần Thơ lâu rồi anh !

Tôi chưng hửng , trời, họ là anh em với nhau sao ? Hèn gì hồi nảy  có mình  , họ nói trỏng với nhau .

-  Rồi bà già có lên ở với em chưa ?

-   Rồi anh , nhà em ở Ngã Năm má  bán lại cho cậu năm của em hết rồi . Giờ em mới cất nhà ở đường 3 tháng 2 anh ạ  . Có đi đâu ghé em nhe !

    Tôi cố nhớ lại  hôm đêm rước dâu về , chị Bé có nói với tôi anh Cư và anh Viễn biết nhau từ trước rồi.  Vậy mà sao tôi quên mất tiêu  nhỉ ?  Chắc có lẽ tôi nghĩ họ chỉ biết nhau sơ thôi , không ngờ  thân mật như vậy . Tiếng anh Cư hỏi anh : 

-   Anh à, Hồi nảy....  Nguyên vô Ủy Ban chi vậy anh ?

    Tôi không ngờ anh kể hết cho anh Cư nghe từ đầu chí cuối  .  Nghe xong anh  Cư  khuyên  anh nghe thật chân tình :

-   Anh à, kệ ông già đi anh, dù  gì ba anh cũng  lớn tuổi rồi , cứ để ổng sống vui vẻ đi , anh còn có phước hơn em , từ nhỏ em chưa kêu được  một tiếng ba nào hết đó ! Ba bị Tây bắn chết lúc đó má nói em mới 3 tháng hà  .

-  Anh bực bội là ổng  không nói trước hãy dắt  bả  về, cả chục bà rồi chứ ít sao ?  Làm con út nó giận bỏ xuống Cà Mau , anh phải cho thợ nghỉ vì không ai lo cơm nước cho thợ  hết , vợ anh mắc con nhỏ , đâu quán xuyến nổi .

-   Chắc cô út giận đi vài ngày là về rồi  .  Bây giờ cần nhất là anh hãy  lo cho vợ con của anh thôi, Ba anh làm gì kệ ổng  đi ! Hèn gì em thấy Nguyên mặt buồn so vô Ủy Ban ,  em hỏi mà nó cố giấu không nói , trước kia anh hứa với em không làm Nguyên khóc , anh còn nhớ không vậy ? 

-   Em đừng lo, lúc nào anh cũng rất yêu Nguyên còn hơn tính mạng mình ! Những chuyện  lặt vặt  từ trước anh không bao giờ làm , bây giờ anh giành làm hết đó , em chịu chưa ?  hihi  ... Em cũng lo cưới vợ đi em à ! Để kiếm thằng con nối dõi đi , hai anh em mình giống nhau , nhà chỉ  có  1 thằng  đó !

-    Anh à, anh bớt nhậu lại nhe , cũng đừng mỗi lần nhậu là anh quậy như vậy, tới bị thương luôn.... Chắc anh  làm Nguyên sợ lắm rồi ! Ngày xưa còn độc thân anh  quậy tới đâu cũng được ....

-   Lâu lắm rồi anh đâu có nhậu em ! Tại bữa nay gặp mấy thằng đệ tử  đi làm xa về , nhậu với tụi nó có mấy chai thôi đó ! Rồi sẵn bực mình ...

Anh Cư nín thinh một hồi ...Rồi hỏi anh :

-  Hình như Nguyên chưa biết anh em mình quen nhau từ trước , hả anh ? Em nghe cách nói chuyện của cổ là em biết anh chưa nói rồi .

- Ừ ,  Lúc còn ở đơn vị , mấy lần anh định nói cho nó biết , nhưng không hiểu sao , anh vẫn chưa nói .

-  Chút nữa hai anh em mình nói cho Nguyên biết đi, để lâu quá coi chừng cổ giận anh em mình đó ! hihi....

    Tôi ngồi nghe 2 người  tâm sự mà lòng thấy thương hai người quá đổi , còn giận hờn gì  nữa ? Vậy là càng tốt chứ sao ?  Nghĩ ra , tôi thật có phước lắm , hai người yêu tôi đều  là người hiền lành và rất biết điều  , đúng là anh hùng mã thượng gặp nhau có khác ! Tôi thấy cũng là một trùng hợp hi hữu ...Chồng tôi  là anh kết nghĩa  với  ảnh, còn  ảnh là anh nuôi của tôi . Phải chi anh chịu làm anh nuôi  đúng nghĩa  anh  nuôi  ... thì vui biết mấy !

    Cu Phan đã ngủ trên tay tôi ngon lành , tôi nhè nhẹ đem nó bỏ lên võng . Rồi  tôi đi xuống nhà  , giả vờ không biết gì  , tôi cười nói với hai  người :

-  Thôi , để em đi chợ mua đồ nấu cơm đãi anh Cư  nha anh ? 

Anh Cư cười hiền khô nói :

-   Em biết làm bếp rồi sao ?  Giỏi quá vậy  !

-   Dạ, một hồi anh ăn thử em nấu  nhe ! 

Anh nói :

-   Em đi đi, để cu tí anh canh cho . Hể nó thức anh bồng xuống  chào ba nuôi nó  luôn hihi.... ! Nhớ mua gì ngon  nghe em ! 

-  Dạ ! 

     Tôi biết hai anh em họ thích canh chua,  nên tôi mua con cá lóc thật to,  rồi  nhờ người ta làm sẵn , đem về tôi khứa  cái mình  kho tộ , còn đầu , đuôi nấu canh chua  giá với  cà  , khóm.  Tôi mua thêm tôm sú luộc  , làm  nước mắm chấm , ăn kèm rau  sống  là xong . 

    Anh  xuống bếp kiểm tra coi tôi muốn nấu món gì đãi khách , coi xong , anh  nói :

-  Vậy cũng tạm được rồi ! Để anh tiếp em cho nhanh !

Anh liền lấy sú  đem luộc, rồi lặc rau ...

Anh Cư cũng theo anh vô bếp , tôi nói :

-  Thôi ,  anh ngồi  bàn chơi đi , nửa tiếng là em nấu xong hết rồi ! 

    Khi dọn đồ ăn  lên bàn , anh hỏi anh Cư :

-  Hai đứa mình làm  vài chai bia nhe em ? 

Anh Cư nhìn tôi , cười nói :

-   Thôi , hôm khác đi anh ! Chiều em còn bận đi mấy  nơi nữa mới về Cần Thơ .

Tôi cũng cười nói :

-   Kệ , đừng ép ảnh  anh ơi , ảnh còn   phải chạy xe về  tới Cần Thơ  lận  .  

   Tôi biết , anh Cư không dám nhậu với anh,  vì ảnh biết anh  mới quậy hôm qua , cái bàn tay còn băng mấy chỗ nữa .

     Lên ăn cơm , tôi cắc cớ nói :

-  Hai anh mới gặp nhau mà thấy thân thiết như anh em ruột vậy !  Làm em mừng ghê đó !

Anh cười nói  :

-  Anh nuôi của em  nhỏ tuổi hơn anh, thì phải làm em của anh là đúng rồi ! Em nhớ thằng Thạnh ở  Tiểu đoàn hôn em ? Nó cũng thương  em lắm , cũng cùng tuổi ngọ như anh Cư của em đó ! 

Anh Cư cười hiền lành :

-  Ngựa hoang , Nguyên ơi !

Anh sửa lại :

- Ngựa chứng mới đúng !...  hihi

Bỗng anh Cư  buột miệng  nói :

-   Tụi anh quen nhau.... lâu rồi đó Nguyên ! 

Tôi giả vờ hỏi :

-  Lâu là bao lâu vậy anh ?

Anh Cư nhìn anh  cười hỏi :

-   Chắc   ba  năm rồi , hả anh ? Hồi anh mới  đăng ký đi lính ...

Anh gật đầu , rồi nói với tôi :

-  Mấy lần anh định kể cho em nghe về Thằng Cư , nhưng hai đứa mình luôn có lắm chuyện nói với nhau  , nên anh cứ quên hoài .

-    À,  em nhớ có lần anh nói anh sẽ kể chuyện này cho em nghe vui lắm đó , phải chuyện Anh Cư không ?

-   Ừ , em ! 

Tôi suy nghĩ miên man.... rồi lại thắc mắc :

-   Vậy hôm đám cưới của mình , sao anh không mời anh Cư vậy ?

Anh nựng cằm tôi :

-   Vì anh nghe Cư nó nói  em mời nó rồi ! Nên anh không mời nữa  . 

Tôi quay qua hỏi anh Cư :

-  Anh Cư nè , anh có biết trước, anh Viễn đi cưới em không vậy ?

Anh cười thật buồn nói :

-  Không em à, tới được thiệp cưới của em , anh mới biết anh Viễn cưới em đó ! Anh cứ thắc mắc hoài  , vì  em không biết Nhu Gia , chưa từng đi Nhu Gia mà sao lại quen người Nhu Gia được  ? trong khi anh từng lại  Nhu Gia chơi gần 3 năm trời luôn đó ,  anh Viễn chỉ nói với anh là ảnh sắp cưới vợ , anh không ngờ ảnh cưới   ngay em .

     Bây giờ đầu óc tôi thật sự rối bời , nếu đúng như lời anh Cư nói , thì chắc có lẽ nếu anh  Cư biết rõ sự thật  , chắc anh đau khổ lắm ! 

  Vì lúc đó gần ngày thi , mà anh Cư bệnh đang ở nhà anh Chấn học ôn ở chợ Nhu Gia , tôi đi lại trường nghe các bạn nói, nên tôi mới rủ một người bạn trong nhóm thơ của anh đi Nhu Gia thăm anh ...

    Tới Nhu Gia , bạn tôi không muốn đi thăm anh Cư , mà ghé nhà chị Bé chơi đợi tôi  . Lúc đó... Anh Cư rất vui khi bất ngờ tôi đến thăm ảnh , ảnh bệnh mà cũng dẫn tôi đi vòng vòng trong mấy Chùa  Nhu Gia ,vì  anh  biết tôi mới đến Nhu Gia lần đầu , ảnh đòi lấy xe chở tôi về nhưng tôi nói tôi còn đi với một  chị bạn nữa ...xong tôi mới qua nhà chị Bé , để kêu người bạn tôi về , rồi tôi mới gặp và quen anh Viễn .

    Tôi chợt nhớ đêm Tân hôn của anh , anh say xỉn , tôi mới nói :

-   Hèn gì ...Em có nghe chị Bé nói lúc  đám cưới .....

Anh nhìn tôi chăm chú hỏi :

-   Chị Bé nói gì em ? Đám cưới lúc nào ? Bữa nay tụi mình ba đứa nói rõ ràng đi ! 

   Tại sao anh lại nói ba đứa nói rõ ràng ?  Vậy là anh đã nghe chị Bé nói gì với anh về anh Cư rồi , nên mấy lần anh định hỏi tôi chuyện anh Cư  ....

Tôi không còn cười được nữa mà trả lời anh :

-  Lúc anh rước dâu về ,tối  anh xỉn đó , chị Bé nói với em ... anh Cư có đi dự đám cưới mình mà không vô . Chỉ đứng  ở ngoài đường nhìn em mà  mặt ảnh  buồn lắm . 

Anh quay qua hỏi anh Cư :

-   Hôm đó em có về sao  Cư ?

Anh Cư gật đầu  .  Anh lại hỏi :

-   Anh vẫn còn nhớ... Trước đám cưới anh  một  tuần , anh em mình có nhậu với nhau , em hỏi anh cưới vợ ở đâu ?  Anh nói ở Sóc Trăng . Lúc đó em nhận được thiệp mời của Nguyên chưa vậy ? Sao em nói với anh , em bận học trên Sài gòn không về được ?

Anh Cư nín thinh một hồi , mới buồn buồn nói :

-  Em nhận được thiệp cưới của Nguyên rồi , em  liền giở ra coi , em mới biết Nguyên lấy chồng ở Nhu Gia  mà tên  chồng  lại là anh , em mới tức tốc  đi kiếm anh hỏi đó . Thì đúng là anh đi cưới Nguyên rồi ! Em   buồn  quá  ...định không về , nhưng trái tim em lại làm khác anh ạ !

 Anh nhìn anh Cư trân trối ..... rồi anh thẫn thờ nói :

-   Thôi , anh hiểu   hết  rồi ! Nhưng sao lúc đó , anh hỏi em có quen Nguyên không ? Em nói Nguyên chỉ  là em nuôi của em... hơn  ba năm rồi ! Em nói như vậy với anh , đúng không ?

-   Đúng anh à, chứ em biết trả lời anh thế nào bây giờ  ?  Khi  đám cưới của hai người gần kề rồi , nhưng  khi em biết Nguyên yêu anh và  anh  cũng  rất yêu Nguyên và yêu thật lòng chứ không phải như lời người ta bàn tán ...anh  là công tử  hào hoa , ăn chơi gì đó .... Nên em cũng yên tâm mà chúc phúc cho hai người !

-   Sự thật .... trong lòng em không  hề  xem Nguyên là em nuôi  sao em ? 

-   Trong lòng anh thế nào ,anh  đang yêu ai , thì em cũng  giống như anh vậy ! Hôm nay em nói ra được tâm sự  của lòng mình , em thấy  nhẹ lòng lắm rồi ! Anh đừng lo , nếu em còn sống thì không ai dám  hà hiếp anh với Nguyên được  . Em luôn chúc phúc cho anh ! Cám ơn Nguyên đã mời anh về đây !

    Tôi nghe anh Cư nói một hơi , tôi cũng nghe nhẹ lòng , còn một điều  , tôi cũng muốn nói rõ cho anh hiểu :

-   Có chuyện này , em cũng chưa kể cho anh Viễn nghe , vì bữa đó anh còn đang học tập . Bữa nay sẵn có anh Cư em  nói luôn nhe !

Anh Cư  ân cần nhìn tôi  :

-   Em nói đi , tụi anh nghe nè !

-  Sự thật chuyện này em cũng không muốn nói cho  cả  2 anh nghe , em muốn để nó chìm vào quên lãng đi , nhưng em không ngờ anh còn đến thăm em , cho nên em  không muốn anh  Cư còn ôm nỗi khổ nào  về em  nữa  cả ....Hôm trước, em ra Sóc Trăng về nhà ,em mới nghe thằng Long nó nói :  Anh gửi cho em 5,6 lá thư hồi lúc đám nói em xong , nhưng mấy lá thư đó  không hề tới tay em , vì cha em đã nhận và  đốt hết rồi , em xin lỗi vì đã để anh  chờ hồi âm . Anh cũng  đừng buồn  cha em nhe anh !

   Anh Cư cười nói :

-   Anh hiểu mà, làm cha mẹ, ai cũng muốn giữ gìn hạnh phúc cho con cái  . Lúc nghe em đám nói rồi, anh đâu biết chồng em là anh Viễn , nên anh mới gửi thơ cho em . Chỉ cần em hiểu được lòng anh là anh mãn nguyện rồi . Tuần sau anh đi học  khóa tu nghiệp ở Liên Xô tới 3 năm . Hi vọng khi anh trở về , anh vẫn còn được gặp lại hai người trong vui vẻ như thế này  , có được không anh ?

Anh nhìn tôi cười , trả lời anh Cư :

-   Nhất trí vậy đi , anh luôn xem em như thằng em ruột của mình đó Cư !

-  Em cũng vậy , hai đứa mình đều không có anh em  trai ,   chúng mình  cũng đã làm anh em  kết nghĩa với  nhau lâu rồi .  Anh hãy ráng nhịn nhục mọi người , để vợ con có cuộc sống bên anh  êm đềm  tốt đẹp hơn , anh nhé ! 

   Tôi buột miệng hỏi anh Cư :

-   Sao anh đi học tới Liên Xô  , xa dữ vậy ?

Anh Cư cười :

-   Xa gì ... Anh với em cũng cùng nhìn ông trời với nhau thôi đó ! hihi

Anh nói với anh Cư :

-   Anh  rất hi vọng ... 3 năm sau , khi em về , anh sẽ thấy em  có một tình yêu mới,  hạnh phúc và ngọt ngào hơn  cả tụi   anh nữa nhe ! 

    Tôi rưng rưng nước mắt nói :

-  Anh đi xa quá, mà tới 3 năm ! Anh cố gắng giữ sức khỏe cho thật tốt nha, đừng nhậu nữa ! 

Anh Cư nhìn tôi gật đầu :

-   Cám ơn Nguyên !

     Đã trút cạn hết nỗi lòng  với nhau  ,  ba người  chúng tôi quyến luyến chia tay ...... Hai anh em họ bắt tay nhau xiết chặt, và ôm nhau  thật lâu ...Rồi anh Cư cũng đưa tay ra cho tôi , tôi đành đưa tay ra cho anh , anh nắm chặt tay tôi nói :

-   Em nấu ăn rất ngon , món nào anh cũng thích cả ! 

Tôi cười :

-  Vậy , anh đi Nga về dẫn chị xuống đây em chỉ cho ! hihi

-   Em rán giữ gìn sức khỏe, em nên nhớ lúc nào em cũng có hai người đàn ông rất mực yêu thương em đó ! 

Anh vò vò  đầu tôi  , cười nói :

-  Không dám hai  đâu Cư ơi !  

Anh Cư nhìn tôi rồi  cười hỏi anh  :

-  Ai  nữa vậy  anh ?

-  Chừng nào anh em mình gặp lại, anh sẽ kể  những cuộc tình đơn phương  thật cảm động cho em nghe  . Em chưa biết đâu , hồi sáng dám một thân một mình bồng thằng nhỏ xuống tuốt dưới  xóm dưới kiếm anh , chửi người ta nghe thật sướng tai  , trông mặt mày dữ dằn y như đại sư tỉ vậy đó ! hihi

Anh Cư nói :

-   Không có gì đâu , chắc họ không dám làm gì anh nữa đâu  ! 

-   Mình không làm gì sai quấy anh cũng đâu sợ ai ? Hồi sáng nếu tụi đó mà ra tay làm bậy với anh, anh cho  nguyên sòng nhậu tụi nó đi cấp cứu hết đó .

Tôi cười nói với anh Cư :

-   Em chạy xuống dưới là   vì em sợ ảnh đánh người ta thôi ! 

Anh Cư lắc đầu nhìn tôi rồi nói :

-  Không sao đâu!  Ảnh hứa với anh , ảnh không nhậu nữa khi không có anh đó ! hihi

Anh cười hỏi anh Cư :

-  Em gửi xe ở đâu vậy  ?

-  Em để ở Ủy Ban anh ạ ! 

    Anh Cư ghé hôn cu tí một cái thật kêu, rồi hỏi :

-   Cu tí tên gì Nguyên ?

-   Châu Phan  anh ạ ! 

-  Chà  ! Châu  Phan.... Tiếng Hán là Ngọc Quý đó ! hihi , Hai ông bà cũng cũng khéo đặt quá nha !

         Anh giơ tay từ biệt chúng tôi .  Anh cũng đưa anh Cư đi ra chợ luôn .


    Ba , bốn ngày qua ...Không ai đá động đến chuyện cũ . Từ khi ba thấy anh được trở về bình an , là ba  liền   đi về   bên nhà lầu .

 Còn bên này , má lớn cũng không hề biết chuyện gì ...Má không thấy cô út , cứ tưởng cô đi Cà Mau chơi thôi , vì tụi tôi cũng không muốn nhắc tới . Hai ông thợ có lại hỏi chừng nào đóng đồ lại , nhưng anh nói :

-   Để  nghỉ qua Noel  luôn đi ! Hai bác qua đóng tiếp , đồ cũng còn nhiều mà !

    Ngày mai là giáp lể Noel , anh hỏi tôi :

-   Tối mai mình đi lể được không em ?

-  Được anh à, rán đi  để cầu chúa Hài đồng ban sự bình an cho tụi mình đi anh ! Em sẽ quấn  thằng Phan thật kín , không sợ lạnh đâu .

    Thế là chúng tôi đã chuẩn bị đâu vào đó .  Hên sao chiều  là cô út về , cô mang cá khô , tôm khô , mắm ...về 1 giỏ lớn .

Tôi mừng quá hỏi :

-   Má ba ở dưới khỏe hết  hả cô ?

Cô út cười :

-  Cũng khỏe ! Ba với bà nhỏ  mới  sao rồi số ?

-  Cô vừa đi, là tối đó anh Viễn quậy, ảnh  đập bể kính sạch hết cả hàng tủ áo luôn đó cô ! Tay đứt hết mấy ngón luôn .Từ hồi số ở với ảnh tới bây giờ , số mới thấy lần đầu tiên ảnh quậy như vậy đó ! Khủng khiếp thiệt ! Số sợ chết trân luôn đó .

-   Trời, ổng có nhậu không số ?

-  Có, mấy ông đệ tử ở bên chợ qua rủ đó, nói đi uống cà phê , nhưng  đi nhậu, mà số thấy cũng không say lắm đâu !

-   Rồi ba có nói gì  hôn ?

-  Tội nghiệp ba quá , ổng hiền khô hà ! Ba nói : mày cứ đập cho đã đi Viễn !

-  Rồi con mẹ đó còn ở đây không số ?

-  Không út ơi ! Tối đó ảnh quậy , sáng sớm ba  đưa bả đi đâu mất tiêu tới giờ luôn đó !

-   Tui về vì  còn lo nấu cơm cho thợ ăn  , má nói tui ngu đi như vậy , lỡ ông Viễn ổng quậy tùm lum , ba  ổng đuổi ra khỏi nhà cái bà đó nhảy vô liền rồi sao ? Vậy mà về  thấy  ổng quậy thiệt .

    Tôi cười nói với cô út :

-  Cô về  tôi mừng ghê , vì tối nay tụi tôi đi Noel có người canh cửa rồi ! hihi 

-  Ừ , Hia số đi chơi đi , có tui giữ nhà rồi ! 


    Chiều tối , hai đứa tôi bồng cu tí đi Sóc Trăng qua nhà  thăm ngoại trước , nhưng chỉ còn má ở nhà, ai cũng đi nhà thờ từ sớm  .  Hai đứa ngồi chơi một chút , rồi cũng chạy đi dự lể . Nhà thờ đông nghịt người là người , chúng tôi không dám chen vô nhà thờ vì sợ cu tí quậy bất tử , nên hai đứa cùng ra gác chuông ngồi . Anh choàng tay qua ôm tôi rồi hôn lên trán tôi  hỏi :

-   Lạnh không em ? 

Tôi cười trả lời :

-   Có anh ôm như vậy , em lại ôm cu tí sao lạnh được ? Em lo anh lạnh kìa ! hihi

Anh nắm tay tôi , rồi đưa lên môi hôn , vẻ trầm tư anh nói :

-   Chắc anh cất nhà,  mình ra riêng thôi em !

-    Anh còn buồn ba sao ?  Chờ bé Phan lớn chút đi anh ! Ba đâu có nói gì nữa đâu ! 

-   Trước sau gì mình cũng ở riêng thôi , thà đi sớm tốt hơn ...

-   Anh đừng nhậu nữa  nghe !

-  Ừ !

-   Vậy thì cũng ổn rồi , cô út cũng về rồi mà ! Nhà đâu có nhiêu người anh ! Ở riêng anh cực thêm chứ ích gì ?

-   Ba ổng khi vầy khi khác, theo ổng mệt lắm em à ! 

-   Thôi rán chờ thời gian nữa đi . Chờ anh hết bị quản thúc rồi tính nhe ! 

-   Anh muốn cất nhà riêng , anh sẽ làm đủ thứ  chuyện để nuôi mẹ con em , có ít ăn ít, có nhiều ăn nhiều mà khỏe thân hơn !

Tôi kéo mặt anh vô hôn anh 1 cái , anh liền hôn lại tôi 2,3 cái , may mà gác chuông nhà thờ không mấy sáng ... Tôi cố  khuyên anh :

-   Em thấy ba cũng rất thương anh mà , Anh không đỡ đần ba , thì ai vô đây ?  Cô út mai mốt cũng  có chồng rồi ....À,  em quên nói với anh chuyện này nữa , hôm anh chở em đi đóng thuế giùm ba, rồi mình đi làm khai sinh cho thằng Phan luôn đó , anh nhớ hôn ? Mình qua huyện Mỹ Xuyên đó .

-  Rồi sao em ?

-  Em thấy toàn bộ hồ sơ ,giấy tờ nhà cửa gì cũng tên của má ở bên nhà lầu không hà , mà ngộ cái là tên của ba đứng trên giấy tờ, rồi bị gạch bỏ , để lên trên là tên của bả đó . Sao giấy tờ gì gạch xóa lung tung kì cục  vậy ?

-   Để bữa nào anh hỏi ổng coi .


     Sáng sớm , Tụi tôi đã thấy ba ngủ một mình trong phòng khách .

Anh cười nhẹ nói khẽ với tôi :

-  Chắc gây chuyện với ý ở bển rồi !

Cô út xuống , tay xách giỏ đi chợ , cô hỏi ba :

-   Bữa nay ba ăn gì ?  Con mua nấu cho ba ăn ?

Ba đang vấn thuốc hút nói :

-   Ba ăn gì cũng được , con lo cho thợ đi !

Ba thấy tụi tôi xuống, ba hỏi :

-   Tay con hết chưa Viễn ? 

Anh cười nói :

-   Hết rồi ba ! Ba ăn gì kêu vợ con mua nấu thêm cho  ba ăn ?

Tôi nói :

-   Con  mua cua luộc cho ba ăn nghe ?

-   Cua rang muối đi , ăn cơm luôn !

-   Dạ .

Ba thấy anh đang bồng cu tí , ba nói :

-  Đem  nó  qua ba ẵm  chút coi !

Anh liền đưa bé Phan cho ba .

    Má lớn cũng chạy qua , cười vui vẻ nói :

-   Thằng này nữa sáng dạ lắm nè, Trán cao , đầu ba giá đó, ông thấy không ? 

Ba cho nó nằm ngửa ra rồi ngắm nghía thằng cháu nội ,  cười nói :

-   Tụi bây đừng cạo mất ba giá của nó nghe , không thôi nó bệnh đó !

Tôi nói với anh :

-   Anh với ba coi con , em đi chợ nha ! 

      Anh gật đầu , rồi kéo tôi lại nhìn từ trên xuống dưới ... rồi mới buông cho tôi đi . Tính anh là  vậy, ngày nào tôi mặc đồ , anh cũng nhìn tôi thật kỹ , thấy tôi mặc đồ mới,  lạ ... là anh lại khen , nhưng tôi không hề nghe anh chê lần nào . Có lần tôi hỏi anh :

-   Sao anh hay để ý em ăn mặc thế ?

Anh chỉ vô trán tôi , cười nói :

-   Em là chúa lơ đãng , anh chỉ sợ em có con rồi, vô ý gấp gáp mặc đồ trái, hoặc ngược thôi !


 Lên ăn cơm , ba hỏi tôi :

-   Ba nghe thằng Viễn nói con đi Huyện con thấy  tất cả  giấy tờ  nhà đất đều  bị  ý ở bển đứng tên hết hả ?

-   Dạ ! Mà con thấy tên của ba in đậm rõ ràng , bị má ở bển cho gạch ngang , rồi ghi tên bả lên , hồ sơ nào cũng vậy hết ba ơi ! Kỳ ghê đó ! 

Ba tức giận nói :

-   Trào trước, nó ỷ có thắng cháu rể là thằng Sái làm thư ký Ủy Ban , không biết nó đút lót gì mà ba chưa ký tên lần nào mà nó phù phép , dám sửa qua tên của nó , để ba qua bển cho nó biết tay ! 

Tôi khuyên ba :

-   Thôi , ba làm như không biết đi ba , bây giờ không như hồi xưa , bả không còn quen ai được , mình đúc đơn thưa để cho nhà nước  xử đi ba !

Ba tôi liền hỏi :

-   Con làm đơn được không ?

-   Dạ  được ! 

Anh nói với ba :

-   Ba đang còn ở với bả  mà thưa gởi gì ? Ai xử ba ơi !

-   Mai mốt tao bỏ nó luôn rồi , đàn bà mà lúc nào cũng muốn móc tiền của  chồng  ,  thương tiền chứ  thương yêu ai ?

Tôi hồ hởi nói :

-   Nếu ba bỏ má  ở  bển được thì  ba làm đơn  ly dị luôn , rồi chia 2 tài sản , vậy chính quyền sẽ xử liền hà ba !

-   Ba ở với nó đâu có hôn thú gì con ?

-   Vậy còn dễ nữa , ba muốn cho  bả bao nhiêu thì ba cho hà ! 

-   Nhưng cái nhà lầu bả giành đứng tên  lâu rồi, ba cũng có ký tên .  Vậy mà bên Trại xuồng, ghe này ...bả còn muốn chiếm nữa . Bả cho thằng con trai bả cất nhà bên cạnh đó !

Anh cười nói :

-   Tại bên này sản xuất đồ  được nè ! Bả ở bển có đóng gì được ?

-   Vậy bây giờ tụi bây tính sao ?  Nói ba nghe coi !

Anh Viễn nói :

-   Thôi , ăn cơm đi ba ! Chuyện này mình phải bàn tính thật kỹ mới đưa ra quyết định , nhất là phải kiên quyết , chứ mai mốt, bả vuốt ngọt ba lại , cái ba thuận lại với bả bển , rồi ba nói khác nữa à !Làm đơn rồi là không sửa được đâu !

Ba tôi nhất quyết nói :

-   Kỳ này ba quyết định thôi nó rồi, nó qua mặt ba vù vù bao nhiêu lần rồi đó ! Vợ thằng Viễn giúp ba làm đơn nhe ! 

-  Dạ !  Ba đừng lo , con sẽ đi gửi đơn giùm ba luôn ! 

-   Ừ, được vậy thì tốt quá rồi ! 

Cô út ăn cơm tự nảy giờ mới lên tiếng :

-   Ba với bả  ở  bển gây lộn hoài , mỗi lần ba qua đây ngủ  là biết rồi ,  bây giờ ba nói vậy, mai mốt ba thuận lại với bả, cái ba học cho bả nghe số kêu ba làm đơn .... tới đó bả qua bả xé xác  số cho coi . Bả dữ nổi tiếng ở đây đó !  hihi

Anh cũng ngồi cười theo cô út hihi ....

Ba mới bực mình nói :

-  Con út , mày khỏi nói  nhiều đâu ! Kỳ này mày coi ! Tao sẽ làm thẳng tay thôi, tại lúc trước không có ai giúp tao kiện cáo, giờ có vợ thằng Viễn , tao không nhịn nó rồi ! 

   Ba ăn cơm xong , ba đứng lên , tôi nói  vói theo ba :

-    Nhưng ba muốn thôi,  hoặc thưa má ở bển , ba rán đừng  cho má biết chuyện gì hết nghe ba ! Cả  chuyện  giấy tờ bả xóa tên ba nữa  đó ! 

-  Ừ , ba biết rồi !


     Hai , ba ngày sau đó , Ba vẫn ở bên Trại xuồng với chúng tôi . Trưa nay, ba nói với anh :

-   Con tiếp vợ con làm đơn chia tài sản với bả giùm ba đi Viễn,  Nó viết đơn , cái nào nó không biết con chỉ nó nghe .

Anh nghiêm chỉnh hỏi ba :

-   Ba nghĩ kỹ nghe ba, đơn đúc vô  tòa án  rồi, là người ta mời lại đó ! 

-   Mấy đêm ba nghĩ kỹ rồi , nếu ba không làm ra rõ ràng , lỡ mai mốt ba chết  tụi bây không có được miếng đất cắm dùi luôn đó .Nó thâu tóm sạch sẽ hết . 

Quay qua ba nói với tôi :

-   Con viết đơn tên tuổi gì không biết con hỏi ba hoặc chồng con , Con nhớ làm tờ  ba  chuyễn nhượng  đất đai tài sản  cho thằng Viễn hết đi, để khi tòa án đòi , ba với nó đi .

-  Dạ . Nhưng ý kiến của ba thưa má ở bển , ba muốn lấy lại ở đâu ? Bên Trại xuồng hay Nhà lầu ba ?

-  Mình buôn bán cần có chỗ , bên này đất đai nhiều , con cứ viết là nhà Lầu ở khu 1 là của bả , ba đồng ý cho bả toàn quyền, còn  Trại xuồng thuộc khu 4  ở mé sông , tất cả đất đai nhà cửa bên đây là của ba . Bả không có quyền gì tranh giành bên này nữa . Rồi  giải quyết xong, ba cho thằng Viễn đứng tên . Con ghi rõ ràng nghe  . Mình còn chờ Tòa án giải quyết cũng không nhanh được đâu !

     Thế là , tối đó...Tôi làm đơn theo sự hướng dẫn của anh . Anh chỉ tôi viết rành mạch , kể rõ tội danh của bả  gạt tên ba tôi , tự ý sang tên cho bả mà không cho ba tôi hay . Coi vậy mà ý tưởng   của anh rất hay . Anh còn kêu tôi viết... khi tài sản  được chia ra riêng biệt , thì yêu cầu nhà con của bả còn nằm trên khu 4  phải  dở trả lại mặt bằng . không được chậm trễ .

     Tôi viết ra nháp xong, liền đọc lại cho anh nghe , anh có sửa lại đôi chút . Rồi tôi cũng đọc lại cho ba nghe , Xong xuôi, tôi mới viết thành tờ đơn hoàn chỉnh . Cuối cùng , tôi kêu ba và anh ký tên .

     Ba nói :

-   Con  tính  đem đi nộp đơn ở đâu ? 

Tôi nói :

-   Dạ, để con viết ra 3 bản , con nộp ở Ủy Ban xã 1 bản , đi gửi ra Ủy Ban Huyện 1 bản , mình còn giữ lại 1 bản , ba ạ !     


HẾT TẬP 18


     


 




 

   

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét