Thứ Năm, 26 tháng 5, 2022

104 - CHUYỆN TÌNH KHÔNG SUY TƯ Tập 17 ( Bút ký của Hải Âu )


 CHUYỆN  TÌNH  KHÔNG  SUY  TƯ            Tập 17


     Chạnh lòng tiếc nuối tuổi thơ 
Ngắm nhìn con trẻ dại khờ trong tay ...

Hải Âu


    Tôi ra vẻ sành sõi , tỉnh bơ hỏi anh ta :
-   Hiện giờ anh pha cái gì rồi ?
-   Tui chỉ pha nước sơn với huỳnh hà cô , thường thường hòm chỉ sơn  màu vàng cam, thì tôi pha chỉ có vậy , hồi nào tới giờ đó !
    Tôi mừng rơn trong bụng , nhưng cũng giả vờ nghiêm chỉnh nói :
-   Nước sơn vàng thì pha huỳnh là đúng rồi , mai mốt anh cho thêm một ít dầu bóng  vô đi , thì sẽ bóng hơn đó ! Thôi chào anh nha ! 
    Anh thợ sơn còn cố  hỏi  tôi thêm :
-  1 kí  sơn  pha thêm bao nhiêu dầu bóng vậy cô ?
Tôi nghĩ ,  anh ta sơn như vậy là bóng hới rồi , đâu cần thêm gì nữa , sợ chỉ  anh ta tầm bậy  tội nghiệp người ta... nên tôi cười vả lả  nói :
-  Thêm chút xíu thôi nhe anh ! Cỡ 1 muỗng nhỏ thôi , nếu nhiều quá hòm sẽ lâu khô đó ! 

     Tôi giả bộ đi vô cầu vệ sinh một chút mới ra...Khi tôi đi lên  nhà  trước  thì tôi cũng đang thấy anh cầm gói giấy đựng bộ đầu hòm rồi . Tôi hỏi anh :
-   Bao nhiêu tiền vậy anh ?
Anh nhìn tôi lom lom, rồi cười nói :
-   Anh trả tiền rồi !
Quay qua  thím Nàm anh nói :
-   Thôi , thưa thím tụi con về ạ ! 
Thím Nàm tươi cười nói :
-   Trông hai đứa thật xứng đôi ghê nhe ! 
Tôi cũng thưa thím :
-   Thưa thím con về ạ !
-   Ừ, bầu con mấy tháng rồi ? 
-   Dạ, 4 tháng rưỡi rồi ạ ! 
-   Chúc con sinh mau đẻ lẹ nhe ! 
-  Dạ, con cám ơn thím ! 


    Khi anh chạy xe qua cầu quay , anh liền hỏi tôi :
-   Sao rồi em ? Thành công không ?
-   OK  rồi anh ! Nhưng  trước kia  lúc anh còn  ở nhà ...Anh  có biết "huỳnh"  là  thứ gì không anh ?
-  Sao không ?  Đó là thứ bột màu vàng như bột nghệ vậy, để người ta pha với cam lắc đánh tủ , bàn ghế ....Bộ em thấy người ta pha cái đó vô nước sơn hả ?
    Tôi cười nói :
-   Không , em chỉ nghe  ông thợ nói thôi hà ! hihi
-   Có chắc không vậy em ?
-    Chắc anh à,  tại em chọc cho ông thợ ổng vô tình nói ra thôi , chứ ngu sao đi hỏi  : anh  ơi  , anh   pha sao anh ? Thì còn lâu người ta mới chỉ  . hihi
    Rồi tôi kể cuộc nói chuyện giữa tôi và anh thợ sơn  cho anh nghe ,  anh cười ha hả , nói :
-  Trời ơi, gặp anh là ông thợ  , anh cũng mắc bẫy  em nữa  đó ! 
-   Bây giờ mình  đi mua huỳnh đi anh, sẵn mua cho em nước sơn loại tốt đủ màu hết cho em ! Cả cọ  vẽ nữa ! 
    Anh thở dài nói :
-   Thật lòng anh nói  cái này nè  , em có chịu nghe  anh  không  hở em ?
Tôi cắc cớ hỏi  :
-   Bộ từ trước tới giờ anh  toàn là nói dối  không hả ?  Thôi , nói ngắn gọn lại, anh nói gì em cũng chịu nghe anh cả, nhưng anh  không cho em vẽ , thì miễn bàn nha !
Anh nín thinh  , chắc là tôi nói trúng tim đen của anh rồi  ! anh chở tôi chạy lòng vòng , rồi ghé  vô quán  cà phê , anh nói :
-   Mình vô  uống nước đi em ! 
Tôi biết anh dở chứng rồi , cho nên không muốn đi vô trong chợ mua đồ . Tôi cũng im lặng theo anh vô quán .  Anh hỏi tôi :
-  Em đói bụng không ?  Anh kêu cơm cho em ăn nhe ?
-  Không anh , chút nữa về ăn cơm rồi ! 
-  Vậy... Uống cà phê sữa  đá  nhe em ?
Tôi  gật đầu , anh  liền kêu cho tôi,  và  anh ly cà phê đá  ,  tôi  hỏi anh :
-   Anh muốn nói gì với em , thì nói đi , em nghe nè !
Anh nhìn thẳng vào mắt tôi , nói :
-  Anh biết em là người tài  năng , lại  nhân hậu ....em có ý muốn giúp ba, anh rất cám ơn em . Nhưng anh không muốn cho em làm bất cứ chuyện gì hết , kể cả lúc em không mang thai cũng vậy . Huống chi  bây giờ em mang thai ,  em ngồi miệt mài ,cặm cụi vẽ , anh thấy   đau lòng lắm , em có biết không vậy ? 
-   Anh tập hư em rồi đó !  Em không quen ở không đâu , tại cái số em cực vậy đó anh à  ! Không có gì đâu mà !
-   Em không nghe lời anh, chứng tỏ là em không yêu anh đó ! 
-   Trời,  Em yêu anh hay không yêu là anh biết lâu rồi, cần gì phải dính tới chuyện em vẽ chứ ? Bộ lúc em thấy anh cặm cụi lo trét vôi  bột một  hơi   tới 3 cái hòm , em không đau lòng sao ? Đó cũng đâu phải là nghề của anh !
Anh buồn hiu nói :
-   Người ta  hay  nói :  Đói thì đầu gối phải bò ! Em để một mình anh bò đủ rồi em à !
-    Thôi , giờ ba kêu mua gì , thì  mình mua vậy đi ! Còn vẽ thì  em chỉ vẽ chơi 1 cái thôi , được không anh  ?  Em hứa sẽ không vẽ cái thứ 2 đâu !
     Anh đành gật đầu nói :
-   Đó là em hứa đó nghe ! 
     Giao kèo rồi, anh mới chịu chở tôi đi mua đồ .... anh mua 10 ký lô huỳnh , tôi mua 10 hộp sơn vẽ đủ màu loại nhỏ , cùng  mấy cây cọ ...
     Tôi  kêu anh chở tôi đi vô  phía  chợ mua sắm ....Tôi  tìm  mua  cái nón nỉ  màu nâu cho chú Năm Lòng . Đi cùng hết mới săn được 1 cái vừa ý ...

     Tụi tôi về nhà cũng đã trưa rồi,  2 đứa vừa  bước vô nhà đã thấy ba ngồi nhậu với khách ,  tôi mới kịp  nhìn ra  ông khách là chú Năm Lòng . Tôi mừng rỡ  kêu :
-  Trời , Chú Năm . Con chào chú Năm ! 
Anh cũng vô tới nói :
-   Con chào chú Năm ạ !  
Chú Năm gật đầu với  2 đứa,  rồi  quay sang ba, chú  chỉ tôi nói :
-   Anh bảy coi... tướng tá nhỏ xíu, lại bầu bì , vậy mà dám giơ tay ôm tui  kéo xềnh xệch  , nếu không có nó cứu , là bữa đó tui rớt từ mũi tàu  xe lôi xuống lộ ,  tiêu luôn  rồi ! 
   Đôi mắt anh nhìn tôi hoảng hồn ... Trời, Chú Năm  bộ  hết chuyện nói rồi sao đi nói chuyện đó làm gì không biết nữa  ! 
     Ba anh thì nhìn tôi rồi cười hì hì :
-   Vậy hả ?
Chú Năm kể tiếp :
-   Lâu lắm mới đi xe lôi  , mà nhè phải leo lên mũi tàu không quen nữa ...ở dưới thì hết chỗ...
Hai ông bạn  lại cụng ly với nhau cười khà khà  ...
    Tôi mới cỡi ba lô xuống  lấy cái nón hồi nãy tôi kiếm mua được, nói  với chú Năm  :
-   Chú Năm , con tặng chú cái nón nỉ mới nè chú ! Hồi nảy con  với anh Viễn lục tung cái chợ Sóc Trăng mới tìm thấy nó đó chú .
    Tôi đưa cho chú , chú cười rồi lấy nón , nhưng chú nói :
-   Trời,  con mua chi tốn tiền , nón của chú coi vậy chứ còn đội được lâu mà ! 
-   Chú đội thử đi chú !
Chú năm đội nón mới lên đầu , tôi ngắm chú  rồi la lên :
-   Trời , nón này hợp với chú lắm đó ! Trông thật là ngầu luôn ! 
Chú Năm cười , rồi hỏi lại  tôi  :
-   Ngầu chi vậy ?  Để hù người ta hả ? hihi
Ba anh mới kêu cô út :
-   Út à, con lấy cây thuốc gò trên nóc tủ thờ xuống cho ba coi !
    Cô út lấy cây thuốc gò đưa cho ba .
Ba  để  cây thuốc gò lên cái nón mới  , rồi nói với chú Năm :
-   Bữa nay tui hên , mới gặp chú Năm trong quán cà phê , chứ tui với vợ thằng Viễn muốn tìm chú cũng không dám đi đâu để tìm nữa . Cám ơn chú thương thằng Viễn , Món quà này chỉ gửi chú để tỏ tấm lòng  chú còn nhớ tới anh em .... chứ ơn của chú không bao giờ cha con tôi quên cả ! 
    Chú Năm cười nói :
-   Thật ra , tui thương vợ nó bầu bì thôi,  nên muốn giúp nó được sớm về  để săn sóc  vợ con, anh thì ở tuốt bên  bển ...!  Tôi cũng biết có  nhiều  người phân bì...Nhưng kệ anh à, mình sống cho mình, cho lương tâm , lẽ phải.... Chứ đâu  phải tối ngày cứ lo giữ mặt mũi . Hihi  ...
     Rồi ba rủ chú Năm đi quán uống cà phê ,  hai đứa tôi  cùng đưa chú ra cửa , chú nhìn tôi  rồi nói :
-   Chúc con sinh mau đẻ lẹ , mẹ tròn con vuông nhé ! Đầy tháng nhớ cho chú hay nha ! hihi
-   Dạ,  con cám ơn chú , chú Năm có đi chợ ghé tụi con nghĩ nha ! 
Chú cười , nhìn anh nói :
-  Rán phấn đấu lên nhe cháu ! Tuổi trẻ tài cao , ở đâu cũng  làm anh hùng được mà   ! Đúng không cháu ?   hihi
Anh   mỉm cười gật đầu với chú :
-   Dạ  ! Chú về mạnh giỏi ạ !
    Chú Năm  giơ tay chào  chúng tôi rồi đi theo ba ra chợ ...

    Má lớn giờ mới gọi  tụi tôi :
-    Hai đứa vô ăn cơm đi , để nguội hết  ! Má với con út ăn rồi rồi !
-    Dạ , cám ơn má !
      Tôi với anh ngồi vào bàn , anh giành bới cơm cho tôi , rồi nói :
-   Ăn cơm xong , em đi ngủ  trưa nghe ,  anh pha nước sơn thử coi sao ?  Nếu đúng như vậy, thì anh sơn gấp 1 cái , để sáng khô cho em vẽ . Còn lại 2 cái sáng  anh sẽ sơn luôn với em .
   Rồi anh nói tiếp :
-   Chỉ vẽ  một cái thôi nha !
-   Dạ  !
Anh gắp thức ăn cho tôi , nói : 
-  Mai mốt anh  không cho em đi đâu nữa ! 
Tôi nghe anh nói vậy , là tôi biết anh muốn nhắc tới chuyện gì rồi , tôi tản lờ cười :
-   Dạ, vâng ạ ! Nói hoài có câu đó hà ! Không thấy mệt  hả sếp iu ?
-   Trời ơi ,  Cái tướng gầy như con mắm vậy đó , mà ra vẻ mỹ nhân cứu anh hùng nữa !  Anh sợ em  rồi !  Vậy mà về im re luôn ....
Tôi gắp miếng giò heo hầm cho anh , nói :
-  Cũng đâu có gì lớn lao ....ai mà thấy chết làm ngơ được ?  Gặp anh,  anh cũng vậy hà .  Còn nói với anh làm gì cho anh thêm bận tâm  ?  Vậy mà chú ấy vẫn  giùm  nói rồi đó  hihi ....
-  Anh nói rồi , chừng nào em đi đâu anh sẽ chở em đi không cho em đón xe đi nữa. Sanh rồi cũng vậy!
Tôi  cười  nói với anh :
-   Tại anh không biết, chứ  em đi đâu với anh, em vui lắm đó ! Đi một mình chán chết luôn hà  !
Anh nựng má tôi , nói :
-  Vậy từ nay , anh sẽ làm  cho em vui hoài nha ! 

    Đúng là  nước sơn mà pha huỳnh vào , anh sơn mới 1 nước mà đã thấy dày đặc thật đẹp , y như mấy trại hòm lớn vậy . Anh hỏi tôi :
-   Vậy là đẹp quá rồi ! Sao em kêu người ta đổ dầu bóng  thêm chi vậy ?
-  Trời,  chỉ là cái cớ thôi , nhưng  muốn bóng thì đổ dầu bóng đúng rồi !  Anh đổ vô chút xíu đi , nó trông bóng hơn đó ! 
-   Ai chỉ em vậy ?
-  Cần gì ai chỉ anh ?  Người ta bán dầu bóng thì để dành sơn bóng  thôi, chứ để làm gì ? Nhưng đổ thêm vô thì  nó hơi lâu khô hơn .
-   Vậy em vẽ , em có đổ dầu bóng vô không ?
-   Không anh ạ, vì  màu sơn để vẽ nó phải đậm mới đẹp, đổ dầu bóng vô thì màu nó bị phai đó . Thôi , em  bắt đầu vẽ nha ! 

      Tôi vẽ một bên vách hòm 2 đám hoa huệ trắng ,  bông phần nhiều  là búp non  , lá  thì màu  xanh lá cây đậm  ở dưới gốc , có đám cỏ xanh  phía dưới...từ từ lên trên  đọt   tôi vẽ  xanh lá cây  màu hơi nhạt  .  Mỗi đám 12  nhánh . Tôi  vẽ xong 1 cái hòm chỉ mất  có 1 tiếng đồng hồ   .
      Anh và ba đứng xem tôi vẽ từ đầu chí cuối , Ba khen nức nở , ba nói :
-    Trời ,  con vẽ nhanh quá , mà  không hư ,   lại thật đẹp  nữa  ! Thằng Viễn sao vẽ được vậy ?
Chính tôi cũng không ngờ  tôi vẽ hoa lại nhanh như vậy .  Chắc có lẽ đã quen tay hay vẽ hoa chơi từ nhỏ .
     Anh không dám khen , nhưng ngắm mãi và có vẻ mến tài tôi rồi ...hihi....
Anh nói :
-   Nếu em vẽ hoa nhanh như vậy , ai có đòi hỏi vẽ,  em cứ vẽ hoa thôi , cho nhanh .
Tôi cười :
-   Nhiều khi người già  không thích hoa , mà thích Rồng , Phụng...cho nên mình  cũng phải vẽ 1 cái cho người ta dễ chọn anh ạ !
Ba hỏi :
-   Vẽ Rồng , Phụng thì mất thời giờ khoảng bao lâu con ?
-   Con chưa biết ba à, nhưng chắc sẽ lâu hơn vì con vẽ hoa thì con vẽ theo trí tưởng tượng , không cần coi mẫu , nhưng vẻ Rồng , Phụng phải coi mẫu đó ba, vì  2 con Rồng hay Phụng   phải đâu mặt lại với nhau chứ không vẽ nó  nhìn một phía được. Để con chờ nước sơn khô, con vẽ 1 khuôn con Rồng cho ba xem nhé !
     Ba anh mừng ra mặt nói :
-  Nếu được con vẽ thêm khuôn nữa thì hay biết mấy !
     Anh nhìn tôi chăm chăm hỏi :
-   Nếu lâu quá thì sao em ?
-   Lâu lắm cũng là 1 buổi hà anh , cho em vẽ thêm cái nữa nhe ? 
-   Mai   nước  sơn  khô  mới tính đi  em ơi ! 

     Chiều tối  lại , Chị hai  của anh ở Sóc Trăng vô chơi , Chị lên gác tìm tụi tôi , chị  lấy ra 2 khúc vải  màu thật đẹp,  một khúc  vải bông , còn một khúc màu nâu  cà phê sữa  , 2 khúc đều là sít lạnh   . Chị  hai  nói  với anh :
-   Của má dưới Cà Mau gởi cho vợ mày  2 khúc để may áo bầu mặc đó .  Mà cái bà này cũng kỳ đó Viễn , nhà có  2 đứa thì cho 4 khúc đi , đằng này cho con út 1 khúc , cho vợ mày 2 khúc cho nó  cái  mặt chằm dằm hà !
     Anh mới nói :
-  Cái tật phân bì  không bỏ mà ! 
Tôi  nghe thế liền  cười   nói :
-  Thôi chị hai ơi,   chị đưa cho cô út hết  luôn  đi !  Em mới mua 2 cái áo bầu  may sẵn ,  để dành bụng lớn mặc đủ rồi ! 
Chị hai  và anh chưng hửng  nhìn tôi ,  chị hai liền  nói :
-   Trời, vậy sao được ?  Vải bây giờ hiếm lắm , nhà nước còn cho mua 1 nhà được có 2 thước  vải  sô phia  thôi đó .  Của má cho em ,  thì em đem may  mặc thay đổi đi !
     Tôi   quen  sống thoải mái, không thích cầu kỳ ... nhất là áo quần , tôi luôn mua   đồ may sẵn , cứ  ra chợ xem cái nào ưng ý là mua mặc liền cho khỏi tốn tiền may, chờ đợi thợ  đo may lâu lắc, huống chi cô út không vui như vậy, cho nên tôi nhất quyết không lấy vải  má cho :
    Tôi vẫn vui vẻ tươi cười nói :
-   Em không lấy thật mà ,! Hồi nào tới giờ em không đi tiệm may đồ quen rồi , chị có  xuống thăm má, chị nói em cám ơn má nha chị ! 
    Anh không vui   nói với chị hai :
-   Vậy chị lấy thêm  khúc vải bông đưa cho con út đi, còn khúc màu nâu để vợ em may cũng  được rồi !
     Chị hai cười , rồi lấy khúc vải bông đi xuống thang gác .
Anh ôm lưng tôi nói :
-   Mai em đem đi may áo bầu  để dành mặc đi ! Đồ bầu em đâu có  bao  nhiêu đâu ? 
-   Dạ, Để rảnh  em tự may , chứ em không đem cho thợ may đâu !
-   Ủa , em cũng biết may sao ?
-  Dạ, bàn máy may  ở nhà   bên má , là  em may thường nhất đó ! 
Anh vuốt mũi tôi nói :
-   Trời , vợ tôi nhiều tài quá mà giấu kỹ nhe !
-   Giấu gì ?  em chỉ may đồ thường mặc ở nhà thôi anh à, Nếu đồ đi chơi là phải mua nha ! hihi
-   Áo bầu em  biết may sao ?
-   Kiểu nào em không biết, em lấy cái áo  kiểu  đó  em tháo ra hết , rồi lấy giấy báo đo ni  lại ,  xong em may lại . 
-    Vậy là em phải may lại tới  2 cái sao ?
-  Đúng rồi anh !  Vậy còn mau nhớ hơn đó ! 

     
    Muốn vẽ cặp Rồng , tôi phải  lục mấy bìa lịch cũ , rồi tôi còn phải vẽ ra tờ giấy mỏng hơn , để khi vẽ con bên mặt  xong , tôi phải lật ra phía sau lưng để nhìn vào nét mờ mờ trong tờ giấy mà  vẽ con bên trái  cho nó đâu mặt lại với nhau .  
    Tôi tỉ mỉ làm  mà không thấy phiền , bằng tôi cứ phải nghe anh  cằn nhằn . Anh theo nói :
-  Chỉ nghe em nói thôi , là biết vẽ Rồng,  Phụng khó ăn rồi, em lãnh làm chi mắc công vậy ? Lỡ mệt bỏ nửa chừng cũng không được đâu ?
     Tôi giải thích với anh :
-   Mới đầu thì hơi lu bu , vì  kiếm mẫu  và  pha nước sơn nhiều màu hơn  ...chứ vẽ thêm vài cặp nữa là rất nhanh đó . Vì em đã  thuộc lòng  không cần phải nhìn mẫu nữa .  An tâm đi sếp iu  ! 

      Cuối cùng  tôi  cũng vẽ cái hòm có  cặp Rồng  xong , đúng là hết cả buổi sáng . Tôi tội nghiệp ba anh  ghê, vì khi tôi vẽ , thì anh  bận lo sơn , nên ba  cứ theo tôi xê dịch cái ghế ngồi  giùm cho tôi, tôi vẽ tới đâu là ba đem ghế theo tới đó cho tôi ngồi   .
      Ba với anh đứng ngắm cặp Rồng , rồi tranh luận  với nhau   , ba nói với tụi tôi :
-   Hòm con Rồng trông sặc sở  và có ý nghĩa hơn  hòm hoa huệ quá bây  !  Nếu người ta đi nhắc cho  người già , thì thế nào người ta cũng chọn cặp Rồng thôi hà  ! 
   Anh lại nói :
-   Con thấy vẽ Cặp Rồng công phu quá ba ơi ! 
Ba cười nói  với tôi   :
-   Ba cũng không ngờ con vẽ đẹp quá, nhưng  bây giờ con lo sinh nở đi , rồi từ từ  ba đi cưa cây thêm , vợ chồng bây sơn vẽ được là làm chủ trại hòm  được rồi ! Mướn   thợ  đóng mấy hồi !
   Tôi vui vẻ nói cho ba anh yên tâm :
-   Nếu anh Viễn sơn thêm 3 khuôn nữa , thì con vẽ thêm được mà ba.  Vẽ 6 khuôn cũng đủ bán rồi , tới đó con sẽ nghĩ chờ sinh .
    Anh câu cổ tôi nói :
-   Thấy em vẽ được là quý rồi, đâu có trại nào vẽ được như vậy ?  Cho nên nếu em muốn vẽ , mấy cái sau em vẽ hòm  bông này bông kia cho nó mau em à ! Em cũng khỏe nữa   .
    Tôi cũng chiều theo ý anh , cho anh vui  , nhưng lòng tôi lại thích vẽ  Rồng, Phụng hơn, vì xem tranh thấy nó có hồn hơn nhiều .  Làm gì  cũng có cái đam mê trong đó mới thấy được niềm vui của mình ... Ngày mai tôi   sẽ  tiếp tục vẽ thêm cái hòm cặp Phụng mới được .


     Cứ thế ...Thời gian lặng lẽ trôi . Hai chúng tôi cùng nương nhau sống dưới Trại xuồng , giờ cũng là Trại hòm , chen vô tủ , bàn, ghế....  Hòm của ba tôi không ngờ bán được rất nhanh . 6  khuôn tôi vẽ cũng không còn, và anh vẫn tiếp tục sơn  hết 10   khuôn  trong lẫm , nhưng anh nhất định không cho tôi ngồi vẽ nữa . 
     Có một lần , mấy người khách  nhắc hòm đòi tôi  vẽ , mà đòi vẽ cặp Rồng . Bụng tôi giờ đang chờ sinh, vì đã  đủ tháng  .  Anh nói với khách :
-  Mấy anh thông cảm đi, còn có mấy ngày nữa vợ tôi sinh rồi, không thể ngồi cả buổi được .
Ông khách ngạc nhiên hỏi :
-  Bộ  bà xã chú vẽ sao ?
Anh gật đầu nói :
-  Cái hòm nào cũng bả vẽ không đó, nếu tui vẽ được thì khỏi  để mấy ông kỳ kèo đâu .
Mấy người nhắc hòm cùng nhìn tôi chăm chú ...
     Cuối cùng, họ lại  năn nỉ tôi vẽ bông cũng được nữa .  tôi thấy ngồi quơ có 1 tiếng đồng hồ chắc không sao , nên nói với anh :
-   Kệ,  anh ơi ! Vẽ cho người ta đi , mối quen không hà,  giờ người ta chỉ  kêu em vẽ bông thôi .
-   Anh nói không là không nha ! Mấy trại khác dù ở Sóc Trăng , bây giờ  họ  kiếm đâu ra hòm vẽ chứ ! Họ không mua thì thôi em à ! 
     Ba đi cưa cây không có ở nhà ,cho  nên anh bán  hay không bán  là tùy vào anh  .  Tôi cũng rất hiểu anh , anh lo cho vợ con là trên hết chứ anh không ham lợi nhuận . Nhưng người ta cứ kỳ kèo hoài không muốn mua hòm chưa vẽ .  
     Anh nhất quyết không cho tôi vẽ ,  trời cũng  sắp tối, nên người ta cũng đành phải nhắc hòm chưa vẽ, vì anh sơn hòm cũng rất đẹp mắt .

     Đêm xuống , hai đứa tôi còn ngồi đàn hát trên gác một hồi mới đi ngủ.  
     Bỗng  4 giờ  sáng tôi  thấy hơi đau bụng , tôi  thấy anh ngủ ngon quá, không nỡ gọi. Nhưng tôi đau thúc càng ngày càng nhiều . Tôi mới kêu anh .
-   Em đau bụng rồi anh ơi !
         Anh lồm cồm ngồi nhanh vậy hỏi :
-    Đau dữ hôn em ?
-   Mới đầu thưa , bây giờ càng lúc càng thêm đau anh ơi !
-    Đi , mình đi  qua bệnh viện liền !
Anh kêu cô út , cô út chạy qua kêu má lớn , nhưng anh nói :
-   Thôi 2 người ở nhà coi nhà đi, hai đứa tôi đi được rồi  .  
Anh dắt tôi xuống gác và định lấy xe chở tôi, nhưng tôi nói :
-   Mình đi bộ tà tà qua bệnh viện đi anh , cho nó sinh mau . Ngồi xe sợ có chỗ dằn không tốt .
    Bệnh viện qua cầu  đi  thêm chừng 50 mét là tới .
Má lớn cũng nói :
-   Ừ , hai đứa đi từ từ đi con, con so còn đau dọc đường dọc xá lắm , chứ chưa sanh liền đâu !
    Anh một  tay anh nắm tay tôi, một tay anh xách giỏ đồ ...Hai đứa cùng đi  tới bệnh viện .  Ở phòng sanh của Bệnh viện Xã , tôi thấy chỉ có một bà mụ ba ở Bãi Xàu mới đổi qua , tuổi bà cũng khá cao rồi .
      Xung quanh vắng ngắt ,  Bà ba mở cửa phòng sanh và hỏi anh :
-  Hai cháu nhà ở đâu vậy ?
-  Dạ , tụi con ở bên chợ nè bác !
Bà nhìn tôi rồi hỏi tiếp :
-   Con so hả ?
-   Dạ ! 
-    Con bao nhiêu tuổi rồi ? Sao mặt non choẹt vậy ?
-   Dạ... hai mươi rồi cô !
-   Chú đỡ  vợ chú lên bàn  sanh nằm đi . Tôi đốt đèn lớn cho sáng mới được .
      Tội nghiệp bà mụ ba thật có lòng , từ lúc tôi lên  bàn sanh nằm là bà để chiếc đèn cạnh bên , rồi bà ngồi cạnh canh tôi  suốt , không hề bỏ  đi đâu cả . Bà nói :
-   Có dấu sanh rồi !  Con cứ  tự nhiên nhe, chừng nào  con  đau bụng thúc , rồi mắc rặn   thì cứ  rặn .  Rặn như đi cầu vậy đó ! Có cô ba ngồi đây rồi , đừng lo gì cả !
     Anh cũng bắt ghế ngồi cạnh bà . Ánh mắt đầy vẻ lo âu , lâu lâu anh ve vuốt chân tôi . 
Cô ba chích cho tôi 1 mũi thuốc .
     Không ngờ , tới 5 giờ rưỡi sáng thì tôi sinh  xong, Khi nghe cô ba mụ nói :
-   Con trai rồi nhe ! 
Thì anh mặt mày hớn hở , Cúi xuống hôn tôi lia lịa ...Nhưng tôi không nghe thằng nhỏ khóc , tôi liền hỏi cô ba mụ :
-   Cô ơi , sao con không nghe nó khóc vậy ?
Cô ba  liền đánh vô đít nó , nó mới khóc ré lên  vài tiếng  , rồi cũng nín liền .  Cô ba nói :
-   Không có gì đâu con , tại tên này lì thôi ! 
Rồi cô bồng nó thẩy lên cân nói :
-   2 kí 8  hà !  Vậy cũng vừa nuôi rồi đó !
Quay qua  anh , cô ba nói :
-  Đưa vợ đi sinh gặp đẻ lẹ là sướng  nhe ! Gặp bà nào khác nó đau bụng nó la ó om sòm , có khi còn chửi  thằng chồng  đủ thứ hết . Bà xã chú đau bụng tính tốt thiệt đó , không nghe rên tiếng nào cả ! Lại sanh thường nữa ... hihi
    Anh nhìn tôi cười nói :
-  Đúng là đáng mặt sư tỉ nhe ! 
    Sáng sớm là ba cùng má lớn chạy qua, Ba rất vui khi thấy tôi sinh con trai và sinh bình thường . Má lớn nói với ba :
-   Thôi mình về đem ghe bơi qua sông đặng rước nó về sớm đặng xông hơ gì , nằm ở đây cũng vậy hà !
     9  giờ anh làm thủ tục xuất viện xong .  Má lớn và cô út qua , cô út xách đồ , còn má lớn ẳm em bé ,  anh bồng tôi . Tôi hỏi anh :
-   Xa quá , anh bồng em đi được không anh ?
Anh cười :
-   Anh bồng em về nhà luôn  còn được nữa , đằng này chỉ bồng xuống mé sông gần xịt hà ! an tâm đi em !
    Anh bồng tôi để nhẹ nhàng xuống ghe , rồi anh giành bơi một cách thành thạo . Tới trại xuồng anh lại bồng tôi vô phòng dành cho khách  ở dưới đất , chứ không leo lên gác nữa .
    Anh theo tôi sát , không hề rời nửa bước .  Ban đêm anh vẫn ngủ chung với hai mẹ con tôi và cứ ngắm mãi cu tí . Anh tiếp tôi bồng bé lên khi tôi cho nó bú . Khi  tôi thức thay tả cho bé thì anh cũng luôn thức theo . Anh giặt giũ cho tôi, làm thức ăn cho tôi thật kỷ càng, không chịu cho ai làm giúp .  Ba anh  cứ hay hỏi :
-   Con có cần mướn người giúp việc tiếp không con ? Ba qua bên ý mày kêu qua 1 đứa cho ?
Anh từ chối :
-   Khỏi ba ơi , cũng đâu có gì cực nhọc đâu !

     Cứ thế , mà tụi tôi thật hạnh phúc bên nhau . Còn  mấy ngày nữa là đầy tháng .  Thằng bé nhà tôi vẫn đỏ hỏn ,  và rất dễ, bú no xong là ngủ , má lớn nói :
-   Tên này chắc lớn lên không mấy trắng rồi ! hihi
Anh nói :
-   Cầu cho nó dễ nuôi , đừng quậy mẹ nó là mừng rồi , Con trai đen cũng  có sao đâu má lớn ! 
    Ba tính đãi mời bà con vài mâm rồi cúng kiến cho vui , nhưng anh nói :
-  Thôi để tới thôi nôi hãy mời người ta ba ơi ! Giờ mình làm 1 mâm trong gia đình , ba cúng vái tổ tiên cho cháu mau lớn được rồi !
     Ba cười hỏi anh :
-    Tụi bây đặt tên cho nó chưa ?
Anh đáp lời ba :
-   Rồi  ! Tụi con đặt tên là  Châu Phan,   được không ba ?
-   Cũng có 2 chữ hả ?
-  Dạ .
-   Vậy cũng được rồi ! Nghe  cũng  dễ nhớ  .
   Bà con ai tới thăm , có  người nói cu tí giống anh, có người nói giống tôi ,  cũng có người nói giống ông nội ...Tôi ngắm nhìn con , mà lòng tràn lên bao nỗi yêu thương ... Tôi nhớ...Mới ngày nào , cũng chưa bao lâu ...tôi còn là một đứa bé nghịch ngợm , luôn leo trèo  phá phách ....ăn chưa no lo chưa tới , thế  mà giờ đây phút chốc tuổi thơ qua nhanh đã trôi vào kỷ niệm xa vời , chỉ còn lại một tình yêu của anh và đứa con  bồng trên tay chưa được thuần thục ....

     Rồi  Ttời gian  lại  qua nhanh vội vã ... mới đây mà cu tí được gần ba tháng rồi .  
       Bỗng một hôm ba anh dẫn về Trại xuồng thêm một bà vợ nữa , tuổi bả lớn hơn  anh  1 con giáp . Anh với cô út mặt mày chừ bự liền .  Khi ba dẫn  bà nhỏ vô , ba thấy không khí không vui, nên chỉ quay qua nói với tôi :
-   Ý con nè vợ thằng Viễn !
Tôi đành mỉm cười gật đầu :
-   Con chào ý ạ ! 
Bà  ý này cũng lanh lợi  , trả lời tôi liền :
-   Ừ,  Phải vợ thằng Viễn đây hôn ?  Ba con nhắc với ý hoài hà ! 
     Lúc này tụi tôi đã lên gác ở lại , nên ba và ý hai người vô phòng đó ở .  Má lớn mấy bữa nay đi về chế hai ở Đào Viên chơi chưa về , má lớn ở  cái nhà nhỏ riêng ở mé bìa  để nuôi heo , gà , vịt...
     Hôm sau , Cô Út giận  ba , cuốn đồ đi xuống Cà Mau liền , cổ nói với tụi tôi  :
-  Tui xuống dưới ở với má luôn rồi !
Tôi mới nói với cô út :
-   Cô nói với má , anh Viễn còn trong thời gian bị quản thúc nên số với hia không xuống thăm má được nha ! Nói má giữ sức khỏe nhé ! 
     Anh thì đi ra đi vô mặt cứ hầm hầm không nói .  Tối anh mới nói với tôi :
-   Em biết không ?  Ba bị thằng cha chín Thượng  mai mối cho ổng nè , hèn gì  cả tuần nay thằng chả cứ ghé kiếm ba rủ uống cà phê hoài , thằng chả có thằng em đi bộ đội về nên làm phách lắm ...Tức thiệt , ông  già  làm kiểu này mất mặt quá ! Rồi bà bên nhà lầu bả hay , bả qua quậy tùm lum tới mình luôn cho coi !  
    Tôi khuyên anh :
-   Thôi , lỡ vậy rồi , từ từ coi ổng có tính ở luôn với bả không ?  hay chỉ qua đường thôi ? Chưa chi anh và cô út làm vậy vô tình  trong nhà chia ra phe phái đó ! Nếu bả thương ba thiệt thì bất quá thêm đôi đũa thôi chứ gì anh ?
    Anh nhìn tôi hỏi :
-  Trời, rồi em tính theo phe nào đây ?
-   Khỏi nói cũng theo anh rồi ! hihi 
     Chiều tối lại,   có mấy đệ tử của anh qua kiếm . 2,3 người vô chào hỏi tôi , rồi khen em bé dễ thương quá . Ngồi chơi được một lát , họ rủ anh đi quán uống cà phê , anh nói :
-   Anh đi chút anh về nhe ! 

     Không ngờ , tới 9 giờ mấy anh mới về , anh đi vô nhà nghiêng ngả với mùi rượu  . Ba với bà nhỏ đã vô phòng từ lâu .
     Tôi vừa bồng con , vừa mở cửa cho anh . Anh nói với tôi :
-   Em bồng con lên ngủ đi , để cửa anh đóng cho .
Tôi lo lắng nói :
-   Thôi , em chờ  anh cùng lên hà ! 
Anh nghe tôi nói vậy, anh liền bồng con , rồi dắt tôi lên gác , cửa vẫn còn mở ...
Anh nói :
-   Để anh đưa em lên rồi anh xuống đóng cửa sau ! 
    Tôi theo anh lên gác, anh nói với tôi :
-   Hai mẹ con chui vô mùng ngủ đi , anh lên liền !
Nói xong anh đi trở xuống . 
     Bỗng tôi nghe tiếng đập tủ kiếng rổn rổn liên tục ,  Tôi liền chạy xuống mới nửa chừng thang gác , tôi hết hồn vì anh đã đập hết một hàng tủ áo của ba anh chưng bán một hơi  mười mấy cái .  Không còn cái nào còn kiếng cả . 
    Tôi quýnh hết , liền la lớn  gọi  ba anh :
-   Ba à, ba ơi ! 
Tôi vừa kêu thì ba  cũng đã xô cửa ra , rồi đứng nín thinh , một  hồi lâu ba mới nói :
-  Ừ , mày cứ đập cho đã đi Viễn ! 
Anh  ra đứng giữa cửa nói giọng hằn học :
-   Ngày mai , thằng chó chết nào ngon lại rù quến ba tao thử coi ! Tao chém chết mẹ mày hết , rồi tao đi tù cũng được nữa .
    Ba  kêu tôi nói :
-   Con xuống năn nỉ nó vô ngủ đi , băng bó tay cho  nó , chảy máu tùm lum hết trơn rồi . Con  đi coi chừng kiếng bể  dưới chân  đó . !
     Tôi bồng con  đi  xuống  dưới  với anh .


HẾT  TẬP  17
     




    

 
      
    


   

      



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét