Thứ Ba, 17 tháng 5, 2022

102 - CHUYỆN TÌNH KHÔNG SUY TƯ Tập 15 (Bút Ký của Hải Âu )

CHUYỆN  TÌNH  KHÔNG  SUY  TƯ       Tập    15


  Nửa đêm thoáng nhớ ngỡ ngàng

Xót xa thương kiếp lỡ làng vì ai ?

Hải Âu 


      Cổng rào bằng thép gai đã mở .  Ai cũng chen nhau vào  để gặp người thân  của mình ,  phần đông  những người học tập  đều  trẻ tuổi như anh . Tôi thấy cũng có số ít  người hơi lớn tuổi  . Họ được ở trong cái khu chợ rộng , ai cũng trải chiếu từng khoảng riêng của mình . Trong trại chứa gần 200  người. . 
      Tôi  đã thấy anh đang ngồi mỉm cười nhìn tôi .  Hôm nay , anh được học tập  3 ngày rồi . Chỗ anh ngồi là một góc gần cây cột to , nên ngày đầu tôi tìm anh cũng dễ  .
     Anh  ngước nhìn tôi không chớp mắt ,  rồi vỗ tay xuống chiếu :
-   Ngồi đây đi em ! 
Anh cũng kêu má lớn :
-  Má lớn ngồi đi má lớn ! 
Má lớn cười rồi nói :
-  Thôi, để má đi mua chút đồ lặt vặt , con ở đây chờ nó ăn cơm đi, chút má quay lại  cùng về luôn !
Tôi mang đem cho anh  1 bộ đồ để thay , tôi hỏi anh :
-  Đồ dơ đâu rồi  anh ?   Để em mang về giặt .
Anh  đứng lên lấy từ trong giỏ ra , và nói :
-   Em đưa cho con út giặt  đi ! 
Tôi vuốt mũi anh cười :
-   Còn em đây chi mà phải đưa cho cô út ? 
Anh nắm lấy tay tôi nói :
-  Em đem về  em  cứ  nói với nó  anh kêu nó giặt đồ giùm anh , cả của em nữa , chừng nào anh về anh sẽ giặt trả cho nó   .
 -  Em giặt được mà anh ! Chừng nào nhiều  thì em sẽ nhờ cô út giặt tiếp .
-  Tay em nhỏ nhắn như vầy , giặt không nổi đâu !
-  Em đâu giặt vò như anh , em để nó xuống gạch , chỗ nào dơ em lấy bàn chải  xà bông em đánh , xong xuôi , em bỏ vô thau đổ nước cho đầy và bước vô thau em lấy chân đạp 2,3  nước là sạch bon hà ! hihi
      Anh lấy bàn tay tôi , vuốt ve từng ngón rồi đưa lên môi không chịu buông .  Xung quanh người ta nảy giờ nhìn  tụi tôi mà anh vẫn làm lơ , anh đúng là lớn tật thiệt .  Anh nói :
-  Tội nghiệp em yêu quá ! em ở bên này quen chưa em ? 
-   Dạ,  quen rồi anh ! Má lớn , cô út đều rất tốt với em , anh đừng lo nha ! Thôi anh ăn cơm đi !
Tôi lấy cà mên  mở ra  , anh liền nói :
-  Em ăn chưa ?  Ăn chung với anh đi ! 
-  Em ăn rồi ! Anh ăn đi, Thịt  em kho quẹt cho anh ăn với canh chua đó , coi có vừa miệng không ?
Anh ngạc nhiên , hỏi :
-  Em nấu sao ?
-   Ừ , từ rày trở đi , anh muốn ăn gì , em  sẽ nấu cho anh ăn ! Bù lại 4 tháng trời anh nấu cho em ăn đó ! hihi ....
     Tôi bới cơm cho anh , anh không cho :
-  Để anh ! 
    Rồi anh vừa ăn vừa khen đáo để :
-  Trời , điệu này chắc ăn sạch cà mên luôn quá ! 
Tôi mừng quá , nên nói :
-   Ừ , rán ăn cho hết luôn đi anh ! Em có mua thêm cho anh nải chuối nữa nè !
-  Con nó có quậy em không ? Sao không nghỉ ngơi , nấu nướng chi cho mệt vậy ?
-   Lâu lâu nó  gò lên thôi hà . Ở không hoài mới mệt đó !   Chờ anh về , em  làm cần câu  , hai đứa ngồi mé sông câu chắc  đủ ăn khỏi đi chợ đó , em thấy cá chốt  dưới sông  nhóc luôn anh ơi  ! 
-  Anh tính nóng lắm , câu cá không dính đâu em ơi ! Cá chốt anh cũng không biết ăn nữa . Anh thích ngồi nhìn em  hoài thì được  ! hihi
Tôi cũng nói  với anh :
-   Cầu xin  Chúa  cho anh mau về , anh thích ăn cá gì  thì em câu cá đó cho anh ăn nhe !
    Mới đó đã hết giờ thăm nuôi . Má lớn cũng vừa đi chợ lại, tôi  từ giã anh với nụ cười gượng gạo . Anh căn dặn tôi đủ điều , còn nói thêm :
-  Em lên thang gác đi cẩn thận nha ! 
-  Dạ , hẹn gặp nhau chiều nha anh  ! 
Anh buồn hiu gật đầu .

      Chiều lại , thường 4 giờ là người ta mở cổng rào , tôi cũng đi cùng má lớn  mang cơm cho anh, nhưng tới nơi  tôi thấy chiếc chiếu của anh trống trơn , mà ai cũng  đều có người thăm nuôi đang ăn cơm ì xèo ...Tôi định hỏi thăm người ngồi bên cạnh anh, có thấy anh đi đâu không ? Chợt có một cậu bé chừng mười mấy tuổi chạy lại nói với tôi :
-   Cô ơi ,  chú Viễn kêu cô qua  nhà  bên kia đường, nhà của bà ý năm gặp chú .
Tôi nhìn theo tay chỉ của cậu bé , tôi thấy có một hàng nhà  lợp mái tôn , tôi hỏi :
-  Chỗ nào em ?  
Quay qua tôi hỏi má lớn :
-   Má biết bà ý năm là ai không má ?
Má lớn cười nói :
-  Vậy là người này bà con với má của thằng Viễn đó !  Cũng lâu rồi má không gặp , hổng biết căn nhà nào nữa .
Thằng bé liền nhanh nhẩu nói :
-  Cô đi theo con nè !
Má lớn nói :
-  Chắc nó muốn ăn ở bển , vậy con  đem cơm  qua  đó cho nó đi, má ngồi đây chờ được rồi !
Tôi liền đi theo thằng bé qua hàng nhà tôn cách chừng 30 mét , đối diện với trại học tập .
    Tới nơi, thằng nhỏ chỉ tay rồi cười nói :
-   Cô xô cửa vô đi, chú Viễn đợi cô ở trỏng đó .
-   Cám ơn em nha !
  Tôi vừa bước vô ,  anh  liền vội đứng vậy đóng cửa lại , anh lấy cà mên cơm để lên bàn , rồi  ôm ghì lấy  tôi hôn vồn dập  , vừa hôn anh vừa nói :
-  Anh nhớ em muốn chết luôn ...
   Anh tiếp tục hôn  tôi như người xa cách mấy chục năm ,  tôi tội nghiệp anh quá ,  có mấy ngày  vắng nhau  mà anh không chịu nổi ... .  Nếu không  có  tiếp thu lên , tôi  không biết anh sẽ như thế nào ? Càng nghĩ tôi càng cám ơn Chúa đã khiến tình hình trở nên như vậy . Tôi không cự cãi , cứ  đứng im để cho anh hôn ...bỗng tôi thấy có mấy con mắt nhìn qua vách theo lỗ kẻ . Tôi nhẹ nhàng xô anh ra nói nhỏ :
-  Có người  nhìn lén kìa anh !
Anh lại ôm tôi vào lòng nói :
-  Kệ  tụi nó đi em ,  anh không hôn tụi nó nên tụi  nó tức đó ! 
Rồi anh cười , vén tóc lại cho tôi ngay ngắn , rồi lại hôn lên trán, lên tóc tôi mấy cái nữa  , anh mới  xách cà men cơm nói :
-   Thôi, mình về bên trại ăn cơm đi .
Tôi mới hiểu ra , anh đâu muốn ăn cơm bên này , chỉ là muốn riêng tư với tôi một chút nên mượn nhà bà ý năm thôi, tôi lắc đầu cười ....


     Qua ngày sau, tới giờ đem cơm, tôi cũng kêu má lớn đi cùng . Mới gần  tới đầu cầu Nhu Gia , tôi đã thấy người hôm qua tên Sáng  ngồi trên xe  đợi cạnh lan can cầu  . Hắn chưa kịp nhìn thấy tôi , tôi đã nắm tay má trở ngược  lại về nhà , để đi  bọc đường khác  . Má liền hỏi tôi :
-  Thằng đó kiếm con nữa hả vợ thằng Viễn ?
-  Dạ . Mình đừng để hắn thấy,  là hắn hết cơ hội nói xàm đó má ! Chịu khó lội đường này hơi xa mà chắc ăn má ơi !
-   Bộ con không biết nó thiệt hả ?
-  Dạ, lúc con  còn đi học , nhiều người theo  con  quá , con đâu để ý  ! Cầu cho tới khi anh Viễn về , hắn ta đừng theo con nữa , không thì ảnh không nhịn đó má ơi .
   Má lớn nhìn tôi rồi cười :
-  Con đẹp mà   hiền lành ,  lại còn nhỏ xíu hà   , cho nên ai cũng thương , thằng Viễn có phước thiệt đó ! hihi

    Sáng sớm , tôi vừa thức dậy , định mở cửa phòng  để leo lên trên ban công tập thể dục . Nhưng khi mới ngồi dậy , tôi đã nghe tiếng của ba anh ở dưới trại   hỏi  :
-   Thằng đó có bằng tuổi thằng Viễn nhà mình không ?
-  Tui thấy cũng trang lứa với thằng Viễn , trông cũng đẹp trai lắm  , tụi nó cùng thời điểm đi học thì chắc cùng bằng tuổi nhau  thôi .
Thì ra  là...Má lớn !
-  Bà nói vợ thằng Viễn nó nói nó không quen thằng đó hả ?
-  Ừ, tui đứng kế tui nghe hai đứa nói chuyện qua lại mà , tui thấy  vợ thằng Viễn thiệt tình  lắm ông ơi , nó hiền quá , nói chuyện còn con nít lắm, cho nên tui có chửi thằng đó một hơi luôn .  Tui  chỉ sợ  vợ thằng Viễn nó đi đâu một mình là bị tụi đó bắt cóc chở đi vượt biên luôn thì chết    .... Cho nên tui mới cho ông hay  !
-   Bây giờ , họ bắt mối đi vượt biên hà rằm đó , có nhiều đứa  đi học tập cải tạo ,  bị vợ bỏ  theo thằng khác liền  ,  là chuyện thường , ở đây thiếu gì ...Nhưng người ta đang bầu bì mà cũng rủ bỏ chồng theo nó thì thằng này không phải tay vừa đâu .
-   Nhưng vợ thằng Viễn  chắc không dễ bị dụ vậy đâu  ! 
-   Vậy bà đi đem cơm cho thằng Viễn thôi, kêu vợ nó khỏi đi đâu  cho chắc ăn   ! 
-   Trời, hai đứa nó chờ gặp nhau từng giờ đó ông ơi ! với lại chuyện này ông đừng nói cho thằng Viễn biết , nếu nó biết nó trốn trại ra không học tập luôn đó .
    Tôi nằm im lắng nghe , không dám nhúc nhích luôn . Một hồi lâu , tui tưởng ba của anh đi rồi , ai ngờ tôi lại nghe ông nói :
-   Nè bà , một hồi  vợ thằng Viễn thức dậy bà đưa cho nó 200 đồng đi , kêu nó thèm gì thì mua ăn . Đang bầu bì mà chồng đi cải tạo cũng tội lắm  ,  còn đi chợ  thì kêu con út hỏi nó với thằng Viễn thích ăn gì thì mua nấu cho tụi nó ăn đi . Tui đi à !

     Tôi chưa muốn ngồi dậy, nằm  lại  nghĩ miên man ... Tới bây giờ thực sự tôi cũng không nhớ mặt thằng cha Sáng rõ nữa . Chỉ nhớ chiếc xe  và cái áo khoác  thôi  . Cái tật tôi hay quên lắm . Má lớn nói đúng , Chỉ sợ có ngày tôi vô ý  đi một mình là bị bắt cóc  . Nhưng nếu như lời hắn ta nói thì  tàu đi vượt biên đều có ngày hẹn , mình sẽ  không đi ra ngoài nhất là  không  đi chợ cho hết tuần này  , có lẽ hắn tìm không ra  tôi , là hắn phải đi thôi . Vì suy cho cùng, hắn  tình  cờ  gặp tôi ở  đây thôi , chứ không có chủ ý đi tìm  .  Giờ tôi chỉ  đem cơm mỗi ngày  2 buổi cho anh,    nhờ má lớn đi cùng chắc không sao đâu !
     Bỗng tôi nghe tiếng má lớn kêu :
-   Vợ thằng Viễn thức chưa con ?
Tôi liền trả lời :
-  Dạ, con cũng mới thức má à .
-   Ba con cho tiền nè !
Tôi mở cửa ra cười :
-   Ủa, Ba đâu rồi má ?
-  Ổng qua chút xíu rồi về bển rồi ! Ổng kêu con có thèm gì thì mua ăn đi . Tiền đi chợ để con út nó ra mua cho . Thằng Viễn muốn ăn gì con kêu con út nấu cho nó ăn nhe .
   Nói rồi, má lớn đưa cho tôi  2 tờ 100 đồng  .
Tôi lấy tiền và cười nói :
-   Con cám ơn má ! Để con mua đồ nấu cho anh Viễn ăn được rồi, cô út bận nấu cho thợ ăn tùm lum rồi má à !
Chợt  cô út lên tiếng :
-   Hổng sao đâu số ơi , số bầu bì nấu nướng thêm mệt , để tui nấu luôn cho , hia Viễn thích ăn gì tui biết mà .
Tôi cười  hỏi cô út :
-   Bộ ảnh thích vô bếp lắm hả cô ?
-   Trời , ổng mà vô bếp gì ? Nhờ đi ra chợ  mua giùm cọng hành còn không chịu đi nữa đó số ơi ! 
-   Chắc mua ít ảnh không đi đó, ở trên đơn vị ảnh đi chợ , nấu ăn ngon lắm cô ơi !
Cô út cười :
-   Chắc chỉ nấu cho số ăn thôi đó , Số có phước lắm nghe ! hihi

     Khi còn ngày cuối là đúng 1 tuần , tôi nôn nao thức suốt đêm không chợp mắt . Mong trời   mau sáng để  trưa gặp lại anh , rồi  đợi anh  cùng về  .  Nhưng khi  tôi gặp anh rồi  , tôi mới biết chuyện không vui ...Anh buồn  hiu nói :
-  Hồi sáng điểm danh ai  có tên thì  được về nhà ,  nhưng  họ không có  gọi  tên của anh  em ơi ! 
Tôi kinh ngạc hỏi :
-   Sao kỳ vậy anh ?
-   Anh cũng không biết nữa , Thằng Hơn , thằng Lến , thằng Long bạn   của anh cũng  không có kêu tên luôn nữa , cũng mấy chục người không kêu tên đó   . Mấy tụi bạn anh nó nói chắc tại do lý lịch của mình .  
-   Thôi anh cũng đừng lo quá , để em với ba ở ngoài lo cho anh nhe  ! 
Tôi đưa cho anh 200 đồng và nói :
-  Ba cho mình 200 nè , anh bỏ túi tiền coi có  cần gì ,hay mua gì ăn thêm khi em chưa tới kịp nhe . Đừng để đói bụng .
Anh không lấy , nói :
-   Thôi ,  anh đâu có xài gì , em thèm gì mua ăn đi , đừng để nhịn thèm đó ! 
Tôi cười với anh :
-  Con nó ngoan lắm , nó không khiến em thèm gì cả . Anh cất tiền đi , em còn nhiều mà ! 
-   Thôi , em  đưa anh vài chục được rồi , dằn  túi thôi , chứ có xài gì đâu .
Tôi nhìn mắt anh đượm buồn , có lẽ khi anh biết anh chưa được về .
     Rồi kẻng đánh hết giờ thăm nuôi, tôi cố nhét  tờ 100 đồng  vào túi anh , anh nhìn tôi ngậm ngùi nói :
-   Rán ở nhà giữ sức khỏe nhe em ! 
-  Anh cũng vậy nha , đừng lo gì cả ! 
    Về nhà, tôi gặp ba anh , tôi liền nói với ba :
-   Ba ơi,  con nghe người ta nói Ông Năm Lòng đang phụ trách giám sát trại học tập cải tạo đó ba , ba có quen ổng không ?
Ba  anh suy nghĩ một hồi rồi nói:
-  Hình như ba biết ổng , ổng có ghé mua ghe của mình .
    Tôi biết , dù ba có quen ông Năm Lòng , nhưng không thể kiếm ổng cầu cạnh xin ổng thả  anh  ra  được .  Lòng người thật khó đoán , ngay thời  điểm này làm sao dám mua chuộc ai ?

    Ngày hôm sau , anh bị chuyển vô chùa  ông Bổn , cũng gần chợ để học tập cải tạo tiếp . Anh nói người ta cho biết anh cùng mấy người chung cảnh ngộ sẽ học thêm 1 tuần nữa mới được về  .  Tôi thấy khoảng chừng 30 người trở lại . Học nơi đây , không khí  thoáng đãng và dễ chịu hơn học bên kia .
    Tôi gặp anh Hơn , anh Lến , anh Long bạn của anh cùng ngồi gần học tập chung với nhau ,  mấy anh  trò chuyện với nhau cũng   vui vẻ  , nên tôi cũng thấy an tâm hơn .
     Mẹ anh Hơn cũng đang trò chuyện với má lớn , thấy tôi, mẹ anh Hơn khen :
-  Trời , vợ thằng Viễn dễ thương quá , bầu mấy tháng rồi con ?
-  Dạ,  bốn tháng mấy rồi bác !
-   Cầu cho sinh được con trai nối dõi đi, cho ông bảy ổng mừng ! 
-  Dạ !  Cám ơn bác .
    Tôi kéo anh ra một góc nói :
-  Mai anh cho em đi ra Sóc Trăng thăm má xíu em về nha, em sẽ về  cho kịp mang cơm cho anh .
Anh vuốt đầu tôi nói :
-   Lâu lâu mới đi , em ở chơi đi . để má lớn đem cơm cho anh được rồi .
Tôi biết anh nói như vậy , nhưng trong lòng anh không muốn cho tôi đi một mình, nên tôi nắm tay anh nói :
-   Em chỉ đi nửa buổi là về , sẵn em kêu tụi nó mua giùm   em mấy cái áo  bà bầu  là em về ngay 
hà , anh đừng lo nhe !

       Hôm sau , tôi đi Sóc Trăng thật sớm về thăm má và các em . Mấy đứa em thấy tôi mừng tíu tít , bà ngoại cũng chạy qua , thấy tôi mang bầu , ngoại không vui hỏi :
-   Mấy tháng rồi con ?
-   Bốn tháng mấy  rồi ngoại .  Ngoại có khỏe không ngoại ?
-  Khỏe  !  Nhưng sao con có bầu sớm quá vậy ?  Cưới mới 4 tháng mấy , thì có bầu 4 tháng mấy rồi ? Sao chồng  bây nó giỏi quá vậy ?
    Cả nhà cười rần luôn  .  Ngoại kêu tôi :
-  Thôi, thằng Viễn học tập rồi, con về bên nay ở  đi , ở bển có ai săn sóc tử tế  không đó ?
Tôi cười với ngoại :
-   Con chờ ảnh về rồi tính đi ngoại , tội nghiệp người hùng mắc nạn lắm ngoại ơi ! hu  hu ...  Con tự săn sóc con được rồi , bụng còn nhỏ mà ngoại .
     Tôi quay sang hỏi má :
-   Có ai đi thăm cha không má ?  Bữa nào cho con đi với ! 
-   Thôi , cô ơi ! Lo cho bụng bầu của cô , còn lo cho  người hùng mắc nạn gì nữa kìa ! Cha con không sao đâu, mấy đứa ra vô hoài hà ! 
    Chợt Thằng Long kéo tôi ra ngoài nói :
-  Anh Cư giờ làm Trung úy  công an  nhe chị ba ! Có lại thăm nhà mình  nữa ! Anh Kiệt cũng làm Trưởng khu phố này nè .
    Tôi cười ngất :
-  Tiếp thu mới lên mấy ngày mà ai cũng lên chức cả,  giỏi vậy sao ? hihi
-   Chắc anh Cư làm cách mạng lâu rồi mà chị không biết đó ! Em nói  chuyện này cho chị ba  biết , nhưng chị hứa là không giận ai hết nhe ! Rồi em mới nói .
-  Trời , chuyện gì mà quan trọng dữ thế ? Giận ai , là giận ai ?
-  Cũng như em,  với cha vậy đó !
-  Sao có cha vô đây vậy ? 
-  Ừ ,  Chị hứa không giận đi ! 
-  Rồi , không giận thì không giận ! 
Long mới thầm thì kể tôi nghe :
-   Vừa đám hỏi của chị xong , thì anh Cư ảnh gửi thơ cho chị tới tấp luôn ...
-  Gửi hồi nào  ?  Ai đưa  vậy em ?
-  Gửi theo bưu điện , nhưng lúc đó chị hay đi quá , ít ở nhà nên thơ tới là em hoặc cha hay má  nhận . 
-  Rồi sao nữa ?  Cha có coi thơ  của ảnh không em ?
-  Chắc là có , nên cha nói  với  hết cả nhà ...Đứa nào cho chị ba bây hay là   thằng Cư gửi  thơ cho nó ,  thì đứa đó bị 50 roi và bị đuổi ra khỏi nhà liền ! Rồi cha đem giấu  hết trong  bồ lúa  đó chị  .
-   Em biết mấy cái không ?
-  5,6  cái luôn nghe chị, gửi tới chị đám cưới luôn đó . Chắc bây giờ cha đốt hết rồi . Cha nói :  Mình thương nó mình mới đành làm vậy thôi !
    Tôi nhủ thầm .... hèn gì ảnh không cam tâm , bỏ học , từ Saigon về  tới Nhu Gia  để  chỉ đứng nhìn  mình lúc đưa dâu ... Thôi , xin lỗi anh nuôi nhé ! Chắc anh nghĩ là em tuyệt tình tới vậy .....
Tôi lại nghe Long nói tiếp :
-   Không ngờ , tiếp thu lên nhà mình vẫn còn gặp lại ảnh , hình như ảnh có đi thăm cha ở Long Phú  nữa đó chị . Cho nên em chỉ sợ ảnh đi kiếm chị thăm nữa đó .
-   Ảnh làm ở Sóc Trăng này sao em ?
-   Không đâu , ở Công An Cần Thơ , mà ảnh  xuống đây hoài hà .
-  Em nói ảnh đang là Trung úy hả em ?
-  Ừ ! 
Tôi bật cười nói :
-  Cái số  của  chị sao bị hai chữ Trung úy nó bám mãi vậy không biết nữa ?
-  Ủa,  còn Trung úy nào đeo chị nữa sao ?
Tôi đùa cợt  với thằng em thứ 6, thọc lét nó rồi nói :
-  Trung úy Long nữa nè ! hihi 
      Tôi đi xa , tôi nhớ nhất là thằng em này , hai đứa luôn đi chơi với nhau suốt một thời thơ ấu, trên từng cây số.... Có lúc ăn cắp đu đủ của người ta trong rẫy , không bị ai phát hiện , mừng rỡ mang về, nhưng rồi lại bị ông ngoại bắt mang đem trả .... Hai đứa  thường vi vu trên 2 chiếc xe đạp từng chạy  hết  các  ngõ ngách của đất Sóc Trăng , từng bị mấy tên theo đuổi lì lợm bám đuôi , làm 2 đứa phải núp trong bụi cây trốn chui trốn nhủi kiến cắn cũng không dám chạy ra ....
      Bây giờ...Tất cả coi như thành kỹ niệm hết rồi ! Tôi vò vò cái bụng của mình mỉm cười....Mai mốt đây tôi sẽ làm mẹ , sống bên anh , người chồng yêu quý  hết mực lo lắng nâng niu tôi , khóc lên khóc xuống vì tôi ....Cám ơn trời những gì con đang có ! 

    Mới hơn 9 giờ , Tôi  từ giã ngoại, má cùng các em ra về .  Long đưa tôi ra bến xe , chia tay Long tôi  vô chợ mua đồ cho anh và tôi rồi  tôi mới qua bến xe ,  tôi  thấy chiếc xe lôi về Nhu Gia khách cũng khá đầy  ngồi kín trong lồng xe, và cả phía sau , cho nên tôi leo lên ngồi mũi tàu nơi  mà tôi rất thích khi đi loại xe này . Xe bắt đầu nổ máy, có một ông khách cũng vội vàng leo lên mũi tàu phía bên trái của tôi , vừa leo lên ông bị mất thăng bằng muốn rớt trở xuống , tôi lẹ làng ôm lấy eo ếch của ông kéo lại , khi ông đã ngồi vững liền nói :
-   Cám ơn cháu nhiều  nghe ! Không có cháu chút nữa té rồi ! 
-  Dạ, không có chi, chú ạ !
     Ông khách ngồi chung mũi tàu với tôi có vẻ như là một nhà cách mạng , ông mang dép râu, khăn rằn quấn cổ  , áo  đen quần vải , đội nón nỉ màu nâu đã sờn ....Gương mặt  thật  hiền hậu  . Ông nhìn qua  tôi bắt chuyện :
-   Cháu đi Nhu Gia còn về đâu nữa hôn ?
Tôi mỉm cười trả lời chú :
-   Dạ, con ở tại Nhu Gia ạ ! 
-  Ngay chợ không ?
-  Dạ, ba con ở ngay chợ, còn tụi con ở mé sông cũng gần chợ đó chú .
-  Mé sông bên nào ?
-   Dạ, bên vựa cá tép .... Ở Trại xuồng đó chú !
-  À, cháu là gì của ông bảy vậy ?
Tôi nghĩ chắc ông này quen với ba của anh , nên nói :
-   Dạ,  con là dâu ạ !
Ông ta ngẩn người ra một hồi,  rồi  hỏi :
-  Ủa,  Dâu của ổng , hay dâu của bả vậy ? Tôi nhớ ổng có thằng con một hà , nhưng còn đi học mà ? Còn dâu riêng của bả  2 đứa...đâu có nhỏ dữ  vậy ?
Tôi nghĩ, ông này chắc cũng lâu lắm rồi , không qua lại với ba , nên nói :
-  Dạ, con là vợ anh Viễn , con ruột của ba con đấy ạ ! 
-  Trời , vậy sao ? cũng phải rồi , gần mười năm rồi tôi mới về Nhu Gia..Rồi chồng cháu bây giờ làm gì?
Tôi ngại ngùng nói :
-  Dạ, ảnh đang học tập cải tạo ạ !
Hình như ông khách hơi giật mình , hỏi :
-  Nó làm gì mà học tập cải tạo ?
-  Dạ , Ảnh đi lính chú ạ ! 
-  Lính gì ?
-  Dạ, Pháo binh .
-  Đóng quân ở đâu ?
-  Dạ, ở Tân Châu , Châu Đốc á chú .
-  Ủa,  sao về được nhanh vậy ?
-  Dạ, hôm 29/4 ảnh  xin phép đưa con về  nhà , vì  con đang mang thai , bỗng tiếp thu lên luôn ...
Ông nhìn tôi thật kỹ , rồi liếc xuống bụng  tôi :
-  Trời !  Cháu có thai mấy tháng rồi ? Đã bầu bì vậy mà sao cháu dám  đi  đỡ chú vậy ?
Tôi cười :
-  Bất ngờ quá , không thể nói được đâu chú ! 
 Đám cưới bao lâu rồi ? Sao chú thấy con còn nhỏ xíu vậy ?  Con  bao nhiêu tuổi rồi ?
-   Dạ....20  rồi ạ .
-   Bộ cước tuổi lên  để  làm hôn thú hả ?
-  Dạ , đâu có chú ! 
Ông ngước mặt lên trời cười , rồi lại hỏi :
-   Con nói chồng con học tập cải tạo , nó học ở đâu ?
-  Dạ , ở tại Nhu Gia nè chú .
-  Rồi  được về chưa ?
Tôi cúi đầu , cười buồn nói :
-  Dạ, chưa chú , còn đang học thêm 1 tuần nữa ở chùa ông Bổn chú ạ .
- Vậy ...Chồng con là Sĩ Quan  hay Hạ Sĩ Quan ?
-  Dạ,  Hạ Sĩ Quan chú ?
-  Giữ chức Khẩu trưởng  hay Khẩu phó ?
Trời , ổng là ai mà  rành chuyện lính tráng  thế ?  Tôi cũng  vô tư nói :
-  Dạ,  Trưởng Đài Tác Xạ chú ạ !
-  Chà ....
Ông  thở dài một hơi , nín thinh một hồi ...Ông mới hỏi tôi nữa :
-   Ông bảy  ở bên nhà lầu với vợ nhỏ, hai vợ chồng con ở bên trại xuồng à ?
- Dạ !
-   Rồi ....Nó bị vậy , tối con còn ai ở chung  với con không ?
-   Dạ, có má lớn với cô út , em của ảnh, nhưng chỉ ngủ ở dưới trại giữ đồ đạc, chỉ có mình con ngủ trên gác thôi ạ ! 
     Tôi vừa  nói tới đây , thì xe cũng sắp tới chợ Nhu Gia .
Ông khách nói với tôi :
-  Thôi , con về nói với ba chồng con  chú Năm Lòng gửi lời thăm ba con nghe , con rán giữ sức khỏe .
Tôi  nghe tên ông mà giật mình :
- Dạ , chú cũng vậy ạ !
Khi tôi và ông nhảy xuống khỏi mũi tàu , ông chợt ngoái lại hỏi tôi :
-   À  , Chồng con học tập tên gì vậy ?
 Tôi liền trả lời ông :
-  Dạ , Ảnh tên Châu Vãng chú ơi !  
-   Châu Vãng hả ? 
-  Dạ .
Thế là ông vội vã bước nhanh đi về phía Ủy Ban .

       Tôi vừa về tới nhà , thì cũng đang thấy má lớn và cô út dọn cơm cho thợ ăn .  Má lớn nhìn tôi cười :
-   Con về rồi hả ?  Vậy vô ăn cơm luôn đi con  !
Tôi nói :
-   Thôi , má với cô út ăn đi, con ăn bên má con còn no lắm ạ ! Để con múc cơm cho anh Viễn luôn nha má !
-   Ừ, nếu mệt,  con múc xong để đó đi nghĩ đi, má  đem cho nó cho  .
-   Con không mệt má ạ, để con đi với má ! sẵn  con đem  2 bộ đồ công nhân con mới mua cho ảnh luôn.

    Anh ra đứng trước cổng chùa ngóng tôi từ xa , vừa nhìn thấy tôi , đôi mắt anh sáng lên mừng rỡ.
Anh cười hỏi tôi :
-  Ngoại với má khỏe không em ?
-  Cũng khỏe anh ạ, Ai cũng nhắc anh hết đó .
-  Cha sao rồi ? Mấy đứa có đi thăm cha không em ?
-   Có đi mấy lần rồi anh à .
Tôi lấy trong giỏ đưa  cho anh  2 bộ đồ  công nhân  , tôi nói :
-   Em mới mua nè, chiều tắm  anh mặc coi vừa không  nhe , em mua số lớn nhất cho anh đó . 
Anh cười :
-   Có mua đồ bà bầu cho em không ?
-   Có mua 2 cái , nhưng về mặc thấy còn rộng quá anh ạ . hihi
Chợt anh Hơn đi qua nói :
-   Bà xã chú Vãng hả ? Má tôi cứ khen thím hoài hà, kêu tôi kiếm vợ như Thím Vãng vậy đó , vui vẻ , dễ thương , khen thím  tùm lum hết , bữa nay tui thấy bả khen thím là đúng quá . hihi .
     Tôi  cười nói với anh Hơn :
-    Em cám ơn anh ! 

     Chiều tôi mang cơm cho anh , tôi thấy hình như không có ai đuổi , nên tôi không muốn về .  Hai đứa ngồi bên gốc cây bồ đề tâm sự tới tối hù tôi mới đứng lên , nói : 
-   Thôi , em về để má lớn trông anh ạ ! 
Anh đứng lên theo và  hôn lên tóc tôi vội vàng  . Anh nói giọng thật buồn :
-   Anh ngủ ở đây đêm nào cũng thức trắng nhớ em  quá ,  không ngủ được em à !
Tôi khuyên anh :
-   Thôi rán vài bữa nữa là về rồi nhe anh ! Em cũng rất nhớ anh đó .

     Vừa về tới trại xuồng , tôi thấy  má lớn và cô út có vẻ trông tôi ,  má lớn hỏi :
-  Sao ở lại lâu vậy con ?
Tại hồi nảy  tôi kêu má lớn về trước , chút xíu tôi về sau , nhưng   tôi lại về trễ quá , nên nói :
-   Con thấy không có ai đuổi nên  con ngồi lại nói chuyện với ảnh cho ảnh đỡ buồn má à  . Ở bên chùa khỏe hơn ở chỗ trước .

     Đã 9 giờ tối, nên ai cũng về phòng nấy , tôi cũng vô phòng kéo cửa lại ,  vừa tắt đèn , bỗng tôi nghe tiếng ai kêu cửa :
-   Út ơi , Út à ! 
-  Ơi , ai đó ?
-   Mở cửa cho hia vô đi ! 
-  Hia Viễn hả ?
-   Ừ ! 
Tôi nghe tiếng của anh , tôi mừng quýnh hết , đẩy cửa ra và chạy nhanh xuống gác .

HẾT TẬP  15




     


    
      

     

     


       



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét