CHUYỆN TÌNH KHÔNG SUY TƯ Tập 9
Khi yêu một phút xa rời
Giống như ta đã bằng mười năm xa
Hải Âu
Tôi lột 2 trái quýt mở đôi chia cho 3 người bạn của anh , nửa trái còn lại , tôi mời anh :
- Nè anh ! Ăn cho vui đi anh !
Anh mặt lạnh, trả lời :
- Anh không ăn đâu ! Em ăn đi !
Chợt Tân đế cười cầu hòa nói :
- Chờ chút nhe , tui cũng có quà cho hai người ở dưới quê nè !
Anh chạy ra ngoài , chừng 10 phút sau , anh ta xách vô một cặp bưởi da xanh thật to còn dính lá thật đẹp mắt .
Tân cười vui nói :
- Anh tui không thích ăn quýt của Trung úy ! Chị lột bưởi cho ảnh ăn đi ! Chị đẹp !
Thạnh nhanh tay lấy dao giành lột bưởi , Anh Lộc hỏi :
- Hai đứa đi chơi về , cơm nước gì chưa ?
Anh nói :
- Tụi em ăn ở quán rồi anh , mới đút đầu về là bị kẻng rồi !
Năm người chúng tôi xúm lại cùng nhau ăn bưởi , cùng nói cười vui vẻ . Bưởi của Tân đế thật là ngọt và dòn . Tôi hỏi Tân đế :
- Anh Tân ơi ! Bộ anh nhậu đế giỏi lắm sao mà dính tên luôn vậy ?
Tân đế cười :
- Dạ, không đâu chị, nhà em nấu rượu đế ạ !
Anh Lộc hỏi :
- Kỳ này vô mang mấy lít cu ?
- Nghe sắp dời chỗ nên em có mang lên lít nào đâu anh !
Ăn xong họ cùng kéo nhau về .
Còn lại hai đứa , Anh kéo tôi ngồi lên đùi anh, hai tay anh xiết nhẹ tôi, hỏi :
- Em có mệt không vậy ?
Hai tay tôi nắm lấy hai bàn tay của anh , cười đùa :
- Hồi nảy thì.... mệt thiệt , giờ thì hết rồi ! hiiii
Không biết tôi nói thế , anh có hiểu tôi nói gì không nữa . Làm bộ chê quýt !
Từ từ , tôi đã quen gần hết những người trong trại lính . Nhất là 2 ông đầu bếp vui vẻ . Anh Dũng và anh Vĩnh đen . Anh Vĩnh đen lớn tuổi hơn anh , nhưng ảnh vẫn gọi anh là anh Vãng .
Còn cạnh bên nhà tôi, có ông Trước người miền Bắc , học chung khóa với anh , nhưng trông lớn tuổi hơn , nét mặt khắc khổ, rất khó ưa . Lúc nào cũng cắm cúi viết, vẻ , nghe máy điện đài suốt ngày. Chừng ăn cơm ổng mới ra khỏi nhà . Dù ở gần nhưng tôi chưa từng nói chuyện với ổng .
Tôi cũng quen được mấy nhà người dân có trồng cây ăn trái trước sân nhà . Mỗi lần đi tắm , Tôi hay ghé mua . Gặp tôi , họ rất mừng, và cỡi mở , hỏi han đủ chuyện .
Hồi sáng , tôi theo mấy chị vợ lính đi chợ , anh dặn tôi mua nửa kí thịt heo , chục hột vịt , về anh kho cho tôi ăn , và mua thêm dưa cải nấu canh . Tôi mua đã đủ hết , rồi ghé sạp chuối mua thêm nải chuối già thật ngon. Trả tiền xong , vừa quay lưng ra bỗng dưng tôi bị 3 tên lính Địa Phương Quân áp sát vô mình chút xíu nữa là đụng rồi, tôi né qua một bên , hỏi :
- Mấy chú đi đứng gì kỳ vậy ?
Có tên mặt mày bặm trợn cười nham nhở trả lời :
- Tại tui thấy người đâu mà đẹp quá , nên tui muốn xỉu đó chứ !
Vừa nói hắn ta vừa sáp gần mặt tôi hơn , 2 tên còn lại cười hô hố .
Tôi nhìn quanh lo sợ , Bỗng tôi thấy anh Dũng nhà bếp đang đi tới , tôi liền gọi :
- Anh Dũng ơi ! Cứu em với !
Anh Dũng rất to con , nên vừa nghe tôi gọi , là anh liền chạy tới , còn thấy 3 tên lính đang ví tôi chưa chịu vạt ra . Anh Dũng la lên :
- Bộ tụi bây tới số rồi hả ? Muốn gì ? Nói thử nghe coi ?
Tôi sợ có chuyện xích mích thêm, nên bám sát anh Dũng nói :
- Thôi , để tụi nó đi đi anh Dũng .
Chúng thấy anh Dũng mặc đồ lính Pháo binh nên vội vã rút lui .
Dọc đường , tôi kêu anh Dũng về đừng nói cho anh Viễn biết .
Không ngờ, trưa ra là cả Tiểu đoàn ai cũng biết cả . Đúng là ông Dũng nổi tiếng nhiều chuyện .
Anh từ trên Phòng chỉ huy về hỏi tôi liền :
- Ông Dũng nói thằng nào chọc ghẹo em hả ?
- Trời , tụi nó mới nói mấy câu là em réo anh Dũng rồi , tụi nó sợ anh Dũng chạy mất dép luôn .
- Em nhớ mặt mấy thằng đó không ?
- Không anh ơi !
Hôm nay , Trên phòng chỉ huy hợp cuối tháng , Anh nói chiều anh hợp về hơi trễ nên anh dặn tôi :
- Em có đói bụng thì ăn cơm trước nhe , đừng chờ anh !
Tôi không chịu, nói :
- Em chờ anh hà ! Em không quen ăn một mình đâu !
Anh nói :
- Anh dặn hờ thôi , sợ em đói bụng , anh sẽ rán về sớm ăn với em ! Còn bánh trái gì hôn ? Đi mua ăn cho đỡ buồn đi nhe . Rồi ngủ trưa một giấc đi !
Tôi không quen ngủ trưa , nếu ở nhà với má , giờ này chắc chúng tôi tụ tập rủ nhau đi câu , hoặc cùng ra ruộng thả diều , đi vườn ổi, vườn nhãn , cùng rượt đuổi ...vui biết mấy ! Còn ở đây, tôi chỉ ngủ trưa khi có anh bắt tôi ngủ với anh , tôi mới ngủ .
Giờ ở nhà một mình.... nhìn trời mây non nước ...Tôi nghe lòng hoang vắng lạ thường , nên ra ngoài dạo thơ .thẩn ... trời vẫn nắng gắt , nhưng nhờ có đất trên gò cao che bớt, nên nắng chỉ còn một khúc phía trên , dưới đất mát rượi .
Tôi đi vòng vòng ra sau , đã 2 giờ 30 chiều mà cảnh vật vẫn còn im ắng , mé sau hè ăn thông với nhau . Từ nhà ông Trước ăn thông qua nhà tôi và nhà bếp .
Đi ngang nhà ông Trước, tôi lén nhìn vào ... Ủa sao ông Trước không hợp chiều nay nhỉ ? Tôi bước nhẹ nhàng đi vòng ra sau, mé sau nhà ông Trước có một bụi chuối còn tơ . mọc sát gò đất . Bỗng tôi thấy có một ống chích to ai quăng ở ngay gốc chuối giống ống chích heo . Tôi liển lượm nó rồi lại lu nước của nhà bếp rửa sạch , bơm nước đầy vô ống chích . Tôi chích nước vô cây chuối , và bắn lên trời vu vơ ....giải sầu .
Chợt tôi thấy trong góc nhà mé sau trên cây xiên của ông Trước có môt tổ ong to bằng cái chén , tôi liền bơm nước tháo ống chích bỏ , tôi bắn vô tổ ong , tôi bắn liên tục .... một hồi , tổ ong sắp rớt xuống rồi !
Bỗng tôi nghe tiếng ông Trước lầm bầm :
- Trời đâu có mưa ta ?
Ông ta ra ngoài nhìn trên trời , rồi nhìn quanh , xong đi vô .
Tôi núp dưới gốc nhà phía sau , tôi không ngờ mình bắn nước văng lên tới trên nhà trên của ổng ngay bàn làm việc . Tôi mới nhớ là nhà ổng trống trơn không có che chắn gì nên mới thông qua được .Tôi bơm nước bắn thêm vài ống nữa, chờ cho tổ ong rơi xuống , tôi sẽ chạy tuốt vô nhà cho ổng giật mình chơi .
Không ngờ , tôi nghe ổng chửi :
- Địt bố, tao mà biết ai phá tao , tao nện cho má nó nhìn không ra luôn !
Bỗng tôi nghe tiếng anh hỏi :
- Gì vậy ông Trước ?
Hắn cấm cẳn nói :
- Mẹ, tui đang viết báo cáo mà đứa nào xịt nước ướt mẹ nó hết trơn rồi !
Tôi ngồi sát vô mé nhà , im re bụm miệng lại cười thích thú :
- Đáng đời cho ông già khó ưa nhé !
Tôi không dám bắn lên tổ ong nữa, tôi quay sang bơm nước vô mấy bẹ chuối .
Chợt anh lù lù xuất hiện, không một tiếng động làm tôi giật cả mình , anh xè tay ra, nói nhỏ :
- Đưa ống chích cho anh !
Tôi hỏi lại anh :
- Chi vậy ? Của em lượm mà !
Anh nghiêm mặt , hỏi :
- Em đưa ống chích cho anh, hay là đi nộp mạng cho thằng cha Trước ? Chả hăm em mẻ răng rồi kìa ! Rồi anh làm bộ gọi nhỏ :
- Ông Trước ơi !
Tôi liền bắn hết nước , rồi mới đưa cho anh .
Anh cằn nhằn :
- Ngủ trưa hổng ngủ đâu ! Đi quậy là giỏi hà .
Tôi liền hỏi anh :
- Sao anh về sớm vậy ?
- Về sớm mới biết vợ iu của tui ở nhà quậy cỡ nào nè !
Rồi anh lại gần vò vò đầu tôi 2,3 cái , nói :
- Tập làm mẹ là vừa rồi đó nghe !
Tôi câu cổ anh , nói :
- Tập em bắn súng trước đi !
Không ngờ anh trả lời tôi :
- Tập thì tập !
Anh rủ tôi ra ụ đất cao, nơi mấy người lính tập bắn bia . Rồi anh nói :
- Trước hết tập bắn M.16 nhe !
- Vâng ạ !
- Tay em nhỏ xíu , chắc cầm cây súng không nổi quá !
Anh vô nhà lấy cây súng của anh ra , anh chỉ tôi cách lên đạn , và cách bóp cò , anh nói :
- Khi em bóp cò xong , em liền giật cùi chõ ra phía sau liền , vì sức cây súng nó giựt mạnh lắm ! Nếu em không giật cùi chõ ra sau, tay em yếu cây súng nó gặt ngang là em bị gãy tay nghe hôn ?
- Dạ !
Anh đưa súng cho tôi , anh nói :
- Em nhắm ngay cái ụ đó đi ! Rồi nghe anh đếm 1,2,3 !
Tôi nghe anh đếm tôi liền bóp cò và nhanh tay giật cùi chõ ra sau liền . Tiếng súng nỗ nghe đùng một cái .
Anh giật mình nói :
- Trời , mới dặn , cái bắn rồi ! Mà em bắn đúng rồi đó !
Tôi thích chí :
- Cho em bắn thêm 1 viên nữa đi !
Anh lên đạn , rồi đưa cho tôi . Tôi nhắm ngay ụ cũ , bắn trúng ngay chỗ trước nghe một cái đùng nữa .
Tôi hứng chí nói với anh :
- Thêm 1 viên nữa nha ? Anh gật đầu .
Có mấy người lính chạy ra coi , trong đó có Láng Khẩu Trưởng, bạn cùng khóa với anh trêu chọc chúng tôi :
- Bó tay 2 ông bà này rồi ! Dạy vợ trang điểm không dạy, đi dạy bắn súng ! Hai người thật xứng đôi lắm đó, Lè phè y như nhau hà !
Anh làm thinh chỉ cười với anh Láng , rồi nắm tay tôi vô nhà vừa đi vừa khen :
- Em gan quá ta ơi ! Ở đây , có mấy bà vợ lính không dám đụng tới cây súng nữa đó !
Vừa vô nhà ,Chợt anh nâng cằm tôi , hôn một cái , đưa ngón tay anh điểm điểm lên môi tôi nói :
- Mai mốt ...Em đi đâu, anh vẽ lọ nghẹ lên mặt em mới được !
Không có gì làm tôi cũng chán , nên tôi rủ Tân đế, anh Dũng ra đám rau tập thể kiếm rau thơm , sả về trồng thêm để cho đủ gia vị , lỡ thiếu bất tử khỏi phải mua .
Hai ông lính đồng ý liền , hăng hái đi kiếm rau , ngò mang về . Tôi bới đất tìm nơi có nhiều trùng đất mới tốt . Tôi trồng được 2 hàng sả , chen với ngò gai , rau dấp cá , húng cây , quế ....Anh Vĩnh đen khen :
- Tui không dè , bà Vãng siêng năng giỏi giang ghê nhe . Biết cách trồng sả nó mới sống , tui trồng hoài mà chết queo hết hà .
Tôi hái hoa soi nhái khô rải hột cho nó lên cây con . Tội nghiệp anh Dũng , phải đi xách nước từ xa về cho tôi tưới .
Tôi đang lúi húi bồi thêm đất cho mấy gốc sả thì bỗng ông Trung úy ghé khen :
- Trời ! Em giỏi quá nè ! Sợ mai mốt chưa ăn được là đổi đi nơi khác rồi em ơi !
Tôi ngước lên lo lắng hỏi :
- Chừng nào mới đổi đi vậy chú ?
Ông ta mỉm cười , hỏi lại tôi :
- Vãng nó không nói cho em biết sao ?
- Dạ , Đâu có đâu !
Chợt anh Láng đang đi ngang ghé lại chào ông Trung úy , rồi hỏi ông :
- Nghe nói tuần sau Tiểu đoàn đổi đi hả Trung úy ?
Trung úy chậm rãi nói :
- Chắc chưa có công văn gửi vô , nên Vãng nó chưa thông báo cho tụi bây , Chứ thứ 2 tuần tới rút quân đi hết rồi đó .
Tôi ngồi nghe mà thấy tiếc ngẩn ngơ mấy luống rau sả , ngò ... mình ra công vun sới cả tuần nay... . Mà thôi kệ, mình không ăn thì người mới lại người ta ăn chứ có bỏ đâu .
Anh đúng là người kín miệng , khi tôi nghe ông Trung úy nói chuyện hôm qua ..Tôi hỏi anh :
- Anh ơi ! Bộ mình sắp dời nhà đổi đi chỗ khác hả ?
Anh nhìn tôi hỏi :
- Ai nói với em vậy ?
Tôi biết anh không mấy thích ông Trung úy , nên tôi nói loanh quanh :
- Em nghe anh Láng hỏi Ông Trung úy . Ông Trung úy nói anh chưa có công văn về , nên anh chưa thông báo cho anh em hay .
Mắt anh đăm chiêu một hồi mới nói :
- Lúc trước không có em , anh lên bờ xuống ruộng gì cũng không sợ cả . Giờ có em rồi, nghe tin đổi đi, anh lo cho em lắm đó .
Tôi hỏi nhanh :
- Vậy là đổi đi thiệt hả anh ?
- Ừ ! Mà sao em lo chi cho mệt vậy ?
- Công em với nhà bếp mới vừa trồng thêm rau, sả ở trên vườn rau tập thể , tự dưng bỗng nghe đổi hà ! Thấy cũng uổng... .
Anh liền chụp tay tôi , rồi kéo cả tay kia ...ngắm thật kỷ , rồi đưa lên hôn :
- Tội nghiệp bà xã của tui , mấy người vợ lính ở đây , tối ngày sơn xanh , sơn đỏ .... Còn em cứ đi vọc sình đất hoài vầy nè .
Tôi cắc cớ hỏi :
- Vậy mai em đi sơn cho anh ngắm nhe ?
Anh trợn mắt :
- Dám sao ? Anh chặt tay bỏ đó !
- Rồi chừng nào mình đổi đi hả anh ? Đổi có xa hôn ?
- Đổi về Tân Châu , cách ở đây nếu đi đường rừng chừng ba mươi mấy cây số . Còn đường sông , đường lộ thì xa hơn nhiều . Tới đó mình vất vả rồi , vì anh phải đi trước qua bển , làm việc với chính quyền địa phương , với Tiểu đoàn ở bển trước , bàn giao xong xuôi, lính bên này mới được dọn qua . Cho nên anh không biết kiếm ai thay anh bảo vệ cho em đây ? Anh sẽ không thấy em nguyên cả ngày trời đó ? Anh bận kiểm tra đạn dược , lại phải theo dòm ngó 2 cây súng nữa . Mà cả Tiểu đoàn ai công việc nấy hết rồi ! Chỉ khổ cho mấy bà vợ lính như em thôi , không thể đi cùng chồng được, vì đạn dược , súng ống chỉ lội theo đường bí mật không hà .
Nói rồi, anh ôm tôi buồn hiu luôn . Thấy anh buồn tôi cũng buồn theo, hỏi :
- Sao anh cực quá vậy ? Mấy ông bạn anh có vậy hôn ?
- Tụi nó còn cực hơn anh nữa , phải kè súng theo đường sông , đạn dược cũng kè, đâu có đi nhanh được em . Vừa đi vừa canh chừng tụi giặc nó kích . Mấy thằng bạn anh nhiệm vụ chính là chuyển đồ đó ! Có khi ngâm mình ướt suốt ngày luôn . Anh với ông Trung Úy chỉ chạy qua chạy lại đi tiếp người bàn giao nói chuyện tào lao thôi .
Đêm hôm đó, 12 giờ anh có lịch đi đốc canh . Lâu lâu anh mới thay anh em đi đốc canh 1 tiếng đồng hồ , để đi vòng vòng 4 lô cốt coi lính đang gác có ngủ gật không ? Vì lính phải gác 2 tiếng đồng hồ mới thay ca .
Anh hỏi tôi :
- Khuya nay , em đi đốc canh với anh hôn ?
Tôi hí hửng nói :
- Dạ đi ! Dạ đi ! Nhớ gọi em nha !
Tôi đang ngủ , thì bị anh lay dậy :
- Đi , dậy đi em ơi ! Buồn ngủ dữ hôn ? Nếu còn , Cứ ở lại ngủ , để anh đi một mình nghe .
Tôi vội choàng dậy lẹ làng nói :
- Em đi nữa mà !
Anh đã trang phục chỉnh tề , súng mang một bên , tay kia anh cầm cây đèn pin dài , anh rọi lên vách , ánh đèn sáng rực . Anh nói :
- Mặc áo ấm vô đi em ! Mang giầy , vớ vô luôn . Đội kết lên . Ra ngoài lạnh lắm đó !
Tôi làm theo anh rất nhanh .
Hai đứa đồng hành đi giữa đêm khuya . Anh pha đèn cao áp sáng trưng, anh rọi tới đâu , vệt sáng theo tới đó 1 đường sáng dài ..... Anh nắm tay tôi kéo lên đi trên mấy ụ đất , anh từ từ rọi vô 4 cái chòi cao, Anh dọi vô chòi nào, thì lập tức trong chòi có đèn pha đáp trả lại ngay .
Nửa đêm , mà có những vệt sáng ánh đèn chiếu chéo qua chéo lại như sao băng , trông thật đẹp mắt .
Tôi lấy làm thích thú khi nghe gió thổi hù hù , khí lạnh ùa vào mặt tôi làm tôi tỉnh hẳn người , tôi bám sát theo chân anh , Tôi hỏi anh :
- Tội nghiệp mấy chú nhóc quá hén anh ? Phải trực khuya vậy . Nếu anh rọi vô chòi , mà chòi đó không đáp trả thì sao anh ?
Anh cười nhẹ :
- Rọi 3 lần mà không có người đáp trả lại, là mình phải tới chòi đó em ạ ! Lại đó, mình mới biết : 1 là nó ngủ gục, 2 là nó bị kích rồi .
- Ghê nhỉ ! Có khi nào họ bị kích không anh ?
- Dễ gì em ! Đã có chòi gác của lính Địa Phương Quân bao hết rồi ! Nếu ngoài kia bị đột kích thì trong này hay rồi ! Chỉ lo tụi nó ngủ gục thôi !
Rồi anh dắt tôi vô ngồi trong cái lô cốt dành cho người đốc canh , trong lô cốt có hai băng ghế dài chắc chắn .
Tôi mới hỏi anh :
- Nếu lỡ ngủ gục như vậy , anh bắt gặp có phạt gì không ? Nửa đêm dĩ nhiên phải buồn ngủ thôi anh ơi !
- Trời, cả trăm sinh mạng trong Tiểu đoàn nằm trong tay tụi trực gác đêm đó em à ! Phạt hít đất đúng 100 cái đó chị !
- Trời ! Sao dữ vậy ? Chừng nào hít anh ?
- Hít liền tại chỗ cho tỉnh ngủ . Luật nhà binh mà em !
- Lỡ hít chưa đủ , xỉu rồi sao anh ?
Anh bật cười ha hả :
- Đúng là vợ tôi vẫn mãi còn là con nít ! Anh kí vô đầu tôi , nói đùa :
- Xỉu rồi thì khiêng nó về cho vợ nó ấp .
Anh liền dựng cây súng 1 bên, ôm cứng lấy tôi hôn và nói :
- Như vầy nè !
Rồi anh cắt nghĩa cho tôi nghe , Luật nhà binh, nhất là theo ngành lính Pháo . Chuyện hít đất 100 cái , 200 cái là thường . Nếu ai không hít được là bị loại từ đầu khi tuyển vào Pháo binh rồi .
Đốc canh xong . Chúng tôi trở về nhà, đồng hồ vừa chỉ đúng 1 giờ . Xung quanh vẫn đang im lìm ngái ngủ ...
Rồi ngày di dời chỗ ở mới của chúng tôi cũng tới . Anh đã thu dọn hết đồ đạc trong nhà gửi theo xe chở đồ của nhà binh .
Tội nghiệp anh quá ! Đã 3 ngày liên tiếp anh không ngủ yên , cứ thao thức trằn trọc lo cho tôi , cuối cùng , nửa đêm anh ngồi bật dậy nói :
- Anh nghĩ ra một cách rồi nè em !
Tôi mỉm cười vuốt má anh hỏi :
- Cách gì vậy , ông tướng ?
- Chừng mình chuyển nhà , em đi có một mình, nên em giả trai đi ! Cho đừng ai để ý nhiều . Được không em ?
Tôi đồng ý liền :
- Dạ ! Hồi đi học , em cũng thường giả trai đi chơi xa mà , tưởng gì, cái đó anh yên tâm đi , em làm được . Thôi ngủ tiếp đi ông xã yêu ! Mai còn vất vả lắm đó . Anh nhớ bảo trọng mình nha . Em lo cho anh lắm đó .
Anh nằm xuống ôm lấy tôi , hai đứa cùng dỗ được một giấc ngủ muộn tới sáng . Khi thức dậy , anh đã quân phục chỉnh tề .
Tôi mặc quần Jean , Áo sơ mi trắng , tay dài , tóc tôi quấn lại nhét trong chiếc nón kết gọn gàng . Và chỉ mang trên lưng một chiếc ba lô nhỏ .
Chúng tôi chia tay nhau từ sớm . Anh căn dặn tôi :
- Nếu em lên đó trước anh , em lo kiếm gì ăn nghe . Rồi theo người ta chọn chỗ ở tạm , chờ anh lại . Còn anh tới trước em , anh sẽ đi đón em ! Nhớ nhe cưng !
Anh đứng ngắm tôi hơi lâu, nhìn dáng dấp của tôi như một chàng trai thư sinh mảnh dẻ, anh mỉm cười ... Chợt anh ôm tôi và hôn vội vàng , anh mặc kệ chung quanh có bao nhiêu người .....
Anh từ giã tôi xong,liền nhảy lên chiếc xe Jeep đợi sẵn đi luôn . Tôi nhìn theo ứa nước mắt . Tôi không ngờ tôi theo anh đến những nơi xa lạ này, mà còn có ngày phải lặn lội một mình chuyển đi nơi khác , nơi đó không hề quen biết trước....lại không được đi cùng anh nữa .
Bây giờ , trước mặt tôi là cảnh bát nháo....Cảnh chia tay , dặn dò....Có mấy gia đình của lính con cái nheo nhóc . Đường đi tới Tân Châu thật xa vời và lạ lẫm . Khu quân sự , nên ít ai qua lại .Nên chỉ biết đứng chờ đơn vị sắp xếp . Người chờ đi di dời thì đông quá , mà chỉ có 3, 4 chiếc xe chuyển đồ, rồi cho quá giang vài người lên thôi, biết chừng nào mới được đi đây ? Tiền bạc giờ cũng vô nghĩa thôi. Vì đâu có xe khách đón đưa ? Đúng là thời chiến chinh có khác !
Tôi thẩn thờ .... đứng dựa góc cột điện , kế bên những người vợ lính . Vợ anh Tiên, anh Bé , anh Thêm ... cùng những người vợ lính khác chung cảnh ngộ , chị Tiên nói với tôi :
- Mình chờ tới có xe thì nhảy lên liền , dù nó chạy không tới, cũng đi đại , để rủi tối thì mệt lắm nghe cô !
Tôi liền hỏi chị :
- Mấy lần chuyển quân trước có xe chở mình đi không chị ?
- Hên xui thôi cô ơi . Lính hành quân đâu có chế độ cho vợ con của lính theo đâu , tại mình thương mình đi theo mấy ổng thì rán chịu . Mỗi lần chuyển là họ rầm rộ, lo chuyển súng , đạn đi theo con đường đặc biệt , mà mấy ông lính không có chức vụ cũng không được biết trước nữa .
Chị Bé chợt lên tiếng :
- Anh Bé nói kỳ này có ông Tân đế kiếm xe cho tụi mình đi mà ! Anh Bé của tui đi từ hồi 5 giờ sáng rồi đó . Anh Vãng còn từ giã cô à , chứ tụi tôi thức dậy là mấy ổng đi hồi nào mất tiêu rồi .
Anh Bé là lính già, lớn tuổi , hai ông bà cũng rất gắn bó nhau , nhưng không thấy có con theo .
Chợt có 2 chiếc xe nhà binh chạy tới và đậu lại . Mấy người cùng mừng rỡ xúm lại chen nhau leo lên xe, réo nhau í ới ....
Mấy chục người vợ lính lên đi gần hết . Tôi không đi , chị Tiên hối :
- Đi đại đi cô ơi, qua bển còn giành chỗ cất nhà để ở nữa .
Tôi nói :
- Dạ, mấy chị cứ đi trước đi, bất quá em mướn xe gắn máy đi sau chị ạ . Có một mình thôi lo gì ?
Bỗng tôi như nhớ lại, năm tôi học lớp 10, tôi được theo đoàn du lịch theo diện con của Quân nhân , Công chức .đi tham quan vía bà ở Châu Đốc . Tôi và Nhung , đứa em kế lên xe nhà binh , tôi bị ói tới mật xanh , tới chỗ rồi , tôi nằm một đống như thây ma, hết đi đâu nổi luôn .
Cho nên bây giờ hể tôi thấy xe nhà binh , là tôi sợ .
Mấy chiếc xe nhà binh chở đầy người , cũng từ từ lăn bánh .
Cả một Tiểu đoàn bây giờ trống trơn , chỉ còn mấy người lính làm nhiệm vụ tháo dỡ , chuyển đạn đi từng đợt bằng xe nhà binh lớn đậy kín bít bùng .
Bỗng tôi thấy Tân đế chạy đến , gặp tôi anh mừng rỡ , nói :
- Trời , em chạy về cứ sợ không thấy chị . Anh của em kêu em kiếm xe nhỏ gửi cho chị đi , vì đường xa chị ngồi xe nhà binh không được .
Tôi hỏi Tân :
- Anh Vãng giờ ở đâu em ?
- Chắc cũng vòng vòng Tân Châu , lo chào hỏi, gặp gỡ mấy cấp trên , bàn giao lần nào ảnh cũng mệt lắm đó chị . Vì ảnh làm đại diện cho Tiểu đoàn mình quen rồi ! Mấy ông lớn rất thích gặp ảnh .
Tôi hỏi Tân đế :
- Hay chị nhờ người quen bao chiếc xe gắn máy , 2 chị em mình đi qua Tân Châu tới căn cứ mới luôn được không chú ?
Tân đế cười gãi đầu ,nói :
- Em chỉ đến gửi chị đi qua bển thôi, chứ nhiệm vụ của em còn ở lại bao chót ở đây nè , chị đẹp ơi ! Xe Hon da không ai dám đi xa vậy đâu .
Tôi vội nói :
- Thôi chú vô trỏng làm nhiệm vụ của mình đi, chị còn đi ra đầu xóm từ giã mấy nhà quen , rồi mới đi cũng được. Còn sớm mà !
- Chị đi nhanh nha chị !
Tôi đi tới nhà bác tư , có trồng 2 cây mận trái đỏ ăn ngọt lịm , mà tôi hay đến mua và hay đòi tự leo hái . Đó là đường dẫn ra sông Hậu, chỗ chúng tôi thường tắm . Tôi đứng nhìn ra xa con sông hiền hòa đầy nắng đẹp ....Thôi, tạm biệt dòng sông thơ mộng ! Tạm biệt những ngày quấn quýt bên anh yêu dấu !
Thấy tôi bước vô nhà , cô con gái của bác tư nhìn tôi không nháy mắt , tôi liền gọi :
- Chị Út không nhìn ra em hả ?
Cô mới dám lại vỗ vai tôi cười lớn :
- Trời , tưởng cậu thư sinh nào lạ không hà ? Sao cô bữa nay ăn mặc dễ thương quá vậy ? Coi chừng cô nào không biết mê em là tội lắm nghe .
- Pháo binh tụi em chuyển đi rồi chị, em tới từ giã bác và chị nè !
- Ủa , sao đi gì nhanh vậy ?
- Lính mà chị , nói đi là đi hà !
Tôi leo tót lên cây mận . hái một trái đỏ au cắn ăn ngon lành . Tôi nói vói xuống :
- Chị Út kiếm giùm em chiếc xe Honda đi qua Tân Châu đi chị !
Chị Út thắc mắc hỏi :
- Bộ em tính bao xe sao ?
- Dạ !
- Anh Trung sĩ đẹp trai của em đâu ?
- Ảnh đi qua bển trước bỏ em một mình rồi chị ơi ! huhu ...
Dù tôi làm bộ khóc, nhưng thấy chị Út cũng buồn , nói :
- Có xe rước vợ lính mà em ?
- Xe nhà binh em không quen đi chị ơi !
- Trời, vợ lính mà không đi được xe nhà binh , tội nghiệp cô em tôi ghê !
- Chị giùm đi kiếm cho em đi chị ! Cao giá chút cũng được mà !
Chị Út lấy nón lá đội lên , rồi nói :
- Ừ , để chị qua kiếm anh Bảo hỏi coi ảnh đi được hôn .
Chị Út đi được một lát ... Tôi thấy 1 chiếc xe Jeep chạy ngang , trên xe có 3 người , trong đó có Tân đế và ông Trung Úy . Bỗng chiếc xe đậu lại mé lộ ngay nhà bác tư , Tân đế nhảy xuống xe , mắt nhìn xung quanh vẻ tìm kiếm . Thôi , ổng kiếm mình rồi !
Tôi đành tuột xuống khỏi góc mận , ông Trung Úy gọi liền :
- À ! Cô ấy kia rồi !
Tân đế phóng nhanh vô nhà bác tư nói :
- Em để ý , thấy chị hay vô mua mận lắm , nên kêu Trung úy tới đón chị , hên quá !
Rồi Tân nói :
- Chị đi qua bển với Trung Úy nhe chị ! Xe này chạy đỡ hơn nhiều .
Tôi ái ngại hỏi :
- Có một mình chị đi sao ?
Tân cười đáp :
- Có tài xế , Trung úy và chị ! 3 người ngồi trên xe này, còn có chiếc khác theo hộ tống , toàn đệ tử của anh không hà chị ! Không sao đâu , hết cách rồi ! Anh của em hiểu chị mà ! Hắn lại cười đưa răng khễnh .
Tiếng ông Trung Úy :
- Sao rồi , mua mận xong chưa đây ?
Chị Út cũng chạy về , cười niềm nở hỏi tôi :
- Vậy là khỏi bao xe hả em ?
Hỏi xong chị xách ra 1 bọc mận thật to .
Tôi chưa kịp nói gì thì chị Út nói :
- Gửi em cùng mọi người ăn lấy thảo đi, chúc em gái thượng lộ bình an nhe, có dịp đi ngang nhớ rủ anh Trung sĩ đẹp trai của em ghé thăm chị với !
Tôi xúc động thật sự :
- Dạ, em cám ơn chị Út , cho em gửi lời từ giả bác tư nha chị !
Ông Trung Úy nói :
- Trời , hai người làm tôi khóc bây giờ nghe . Thôi , em lên xe đi em !
Ông Trung Úy bước xuống xe , đưa tay ra :
- Mời em !
Tôi đành leo lên băng ghế sau ngồi một mình . Xe liền rồ máy chạy liền, Tân đế đứng dưới quơ quơ tay chào tôi , tôi chào anh lại .
Phía sau, có thêm một chiếc xe nhà binh trờ tới chạy theo chiếc xe jeep . trên xe chở 7, 8 người lính đồng phục nghiêm chỉnh , súng cầm trên tay chỉa lên trời thật đều đặn từ từ chạy qua mặt chiếc xe Jeep dẫn đường .
Khi chiếc xe chạy ngang mặt tôi , tôi thấy có mấy nhóc hôm tôi tới có vô nhà , và tôi nghe có mấy tiếng gọi :
- Chào chị dâu ! Chào chị dâu !
Tôi gật đầu cười . Thôi , tạm biệt Bến Nước ! Tạm biệt những tháng ngày ắp đầy kỉ niệm bên anh !
HẾT TẬP 9
-

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét