CHUYỆN TÌNH KHÔNG SUY TƯ Tập 8
Tôi mỉm cười gật đầu chào lại hắn ta, trông mặt hắn non choẹt .
Rồi có mấy người lính chạy túa ra cổng đón chúng tôi , vừa chạy vừa la:
- Đại ca về ! Đại ca về rồi ! hahaha
- Bữa nay mà anh không về, tụi nó bắt đầu quậy đó !
Anh vẻ lo lắng hỏi :
- Trung Úy không có ở nhà sao ?
- Không anh ơi ! Ổng mới đi hôm qua . Ổng nói bữa nay chắn chắn anh sẽ về .
Ai cũng vây kín tụi tôi , và theo chúng tôi vô nhà anh . Nhà của anh nhỏ xíu trông thật dể thương , được cất toàn bằng vỏ đạn , cất cách khoảng chứ không kề sát với nhà nào ... Tuy nhỏ bé nhưng thật gọn gàng sạch sẽ , chứng tỏ chủ nhân cũng là mẫu người ngăn nắp . Mấy ông lính cùng vây quanh căn nhà bé xíu của anh . Có một anh chàng miệng tía lia :
- Trời, chị dâu xinh như hoa hậu luôn, anh tui chọn giỏi thiệt , không uổng công anh lặn lội bao lâu nay .
Anh vội vàng mở giỏ khô ra phát đều cho mỗi người và nói :
- Khô này của bà lão ở Cà Mau nè , tụi em ăn lấy thảo cho vui nhe .
Phát quà rồi , anh xô từng tên ra ngoài nói :
- Thôi, chị dâu mệt lắm rồi , mấy đứa về đi, mai hãy qua chơi !
Có mấy tiếng la lớn :
- Chào chị dâu ! Em chào chị dâu xinh đẹp !
Tôi gật đầu quơ quơ tay cười .
Xong anh đóng cửa khóa lại .
Tôi quan sát quanh nhà.... cái bếp nhỏ xíu, còn mới tinh không có miếng tro nào chứng tỏ anh không nấu cơm ăn .Trên vách có treo mấy cái nồi, dưới kệ mấy cái thau , rỗ cũng đều mới tinh .
Chiếc giường của anh cũng được đóng bằng thùng đạn ngang chừng 1 mét 2 . Anh xếp mùng mền thật thẳng thốn . Anh kéo tôi ngồi xuống và lấy cái mền anh đang xếp trên gối trải ra làm nệm , rồi anh lôi trong giỏ ra cái mền lông trừu của má cho làm quà cưới , anh cười nói :
- Mình đắp mền mới đi !
Xong anh câu cổ tôi kéo nằm xuống , anh ôm cứng tôi, vừa hôn vừa nói :
- Nằm ngủ 1 tiếng cho đỡ mệt nhe, rồi mình đi tắm !
Tôi nhìn trước sau, không thấy nhà tắm đâu, mà chỉ có một góc nhỏ chắc chỉ để đánh răng , rửa mặt thôi .
Tôi thắc mắc hỏi :
- Tắm ở đâu anh ?
- Dưới sông Hậu em ơi !
Tôi cười lớn vuốt mũi anh, kéo dài ra nói :
- Đùa hoài hà !
- Không đùa đâu, một hồi mình đi ra sông lớn tắm đó, ở đây ai cũng vậy , lính mà em !
- Còn cầu xí anh ?
- Đi ra ngoài khoảng 50 mét , có hầm cá . Cũng dể đi lắm !
Tôi thấy rất lạ lùng, mà cũng rất thú vị .
Hai đứa nằm đùa giỡn với nhau chứ không ai ngủ cả. Anh kể tôi nghe không khí xung quanh ở đây , khuya lạnh như thế nào ? Trưa nắng gắt như thế nào ? Và những chuyện của đơn vị .
Anh nói ... Mỗi khi nghe 3 tiếng kẻng, đó là tiếng báo động , lính pháo binh sẽ chuẩn bị pháo đi bất cứ lúc nào, không nhất định thời gian ban ngày hay ban đêm . Rồi anh căn dặn tôi :
- Khi em nghe 3 tiếng kẻng , là anh đã chạy lên phòng chỉ huy để chấm tọa độ cho mấy Khẩu Trưởng bắn rồi . Em cứ ra đứng trước nhà mình nhìn họng súng, nếu nó chĩa ngay hướng nhà mình thì em phải chạy qua hướng trước mặt là phòng chỉ huy đó, nhớ nghe ? Còn nó chĩa trịch ra ngoài thì em cứ ở nhà .
Tôi nghe anh nói lòng rất đổi hoang mang ...hỏi :
- Trời, em chạy theo anh không được sao ?
- Lúc đó anh đứng giữa trời, bên cạnh khẩu súng em ơi ! Tiếng đạn pháo ra to lắm , điếc cả hai tai luôn, sao em đến gần được ? Mai mốt em biết thôi , giờ mình đi tắm đi !
Anh xách theo hai thùng đạn nhỏ để xách nước về , anh lấy khăn tắm lớn choàng lên người tôi , còn anh ở trần, khăn vắt trên cổ , mặc quần đùi . Tôi than thầm : Vậy là nơi đây hiếm nước rồi !
Khi ra khỏi nhà , tôi mới quan sát kỹ lại, thì ra căn cứ lính Pháo binh của anh đóng, được xây dựng thành vòng tròn , được che chắn bằng mô đất thật cao kín đáo , trên mô đất là những lô cốt dựng 4 phía 4 cái chòi . Bao bọc kiên cố bằng những hàng dây thép kẽm gai . Xung quanh dưới mô đất là nhà cửa của gia đình người lính . nếu ai đứng ngoài nhìn vào không thể nhìn thấy được . Cặp bên hông Phòng chỉ huy có nơi trồng rau xanh, dưa , cà và có cả hoa soi nhái, hoa hướng dương , mười giờ ... trông rất đẹp mắt .
Cạnh bên phải nhà chúng tôi là nhà bếp của tập thể , bên trái là nhà của ông trực Truyền tin .
Đặc biệt có hai khẩu súng được đặt nằm ngay chính giữa căn cứ, mỗi cây đều được nằm trên hai bánh xe to . Anh nói đó là 2 Khẩu 105 ly . Khi chưa bắn , họ bao kín lại thật cẩn thận . Kế 2 Khẩu súng là nhà kho chứa đạn , những viên đạn : Ngang thì tròn , rộng hơn gang tay , dài trên 1 mét bọc trong giấy dầu cứng thật dày cộm , chúng được xếp đều đặn gọn gàng và đạn chứa thật là nhiều. .
Chắc có lẽ đây là giờ đi tắm của mọi người , nên tôi thấy anh lính nào cũng ở trần , mặc quần đùi giống anh , tay xách theo hai thùng đạn thiếc . Cũng có vài cặp vợ chồng cùng đi như chúng tôi . Có người réo tên anh :
- Vãng ơi !( Tên trong khai sinh của anh ) Dắt vợ lên rồi đó hả ?
Anh đứng lại chào người mới gọi :
- Dạ, anh Tiên khỏe hả ?
Anh nói với tôi :
- Anh Tiên , có vợ tới 5 đứa con đều theo ở với ảnh quanh năm luôn đó em !
Có 2 người đi cặp kè với nhau gọi anh :
- Vãng ơi, mai thứ bảy , tụi này tổ chứa tiệc mừng phu nhân mới cưới cho ông nhe !
Anh mỉm cười và giới thiệu với tôi :
- Đây là Láng và anh Lộc, bạn học chung khóa với anh nè em !
Tôi gật đầu chào 2 người :
Anh Lộc nhìn tôi đăm đăm rồi hỏi :
- Chị xinh quá ! Chị còn em gái không chị đẹp ?
- Dạ...Còn !
- Trời ơi , vậy là tui sẽ kêu ông Vãng bằng anh thôi !
Mấy ông lính ở đây tuổi tác không hề bằng nhau, có người còn rất trẻ, có người khá già , và có nhiều người trạc tuổi anh .
Anh nói lính còn trẻ là binh nhì , nhiều nhất.... , thường có nhiệm vụ vác đạn, gác đêm , trực cổng. Mấy người sồn sồn là những người lính lâu năm thường làm hỏa đầu quân, hoặc phát giữ kho lương thực .
Trạc tuổi anh là cùng khóa Hạ Sĩ Quan với nhau . Nhiệm vụ của họ thường là Chỉ huy theo các khẩu súng, gồm Khẩu Trưởng , Khẩu phó , và đi Đốc canh . Riêng chức Trưởng Đài Tác Xạ chỉ có 1 người duy nhất là anh, và chức liên lạc Truyền tin cũng có 1 người là ông Trước . Anh nói Bộ Chỉ huy đang mộ thêm 1 Phó Đài Tác Xạ mà vẫn chưa có . Tôi thắc mắc hỏi :
- Lúc anh đi phép ai thay thế anh ?
- Có ông Trung Úy đó em , ổng tính cũng giỏi lắm !
Cho nên ở đây, anh chỉ dưới có một người trong Tiểu đoàn, là ông Trung úy Chỉ Huy Trưởng, . Họ cùng chia nhau thay phiên trực theo bảng trực ngày và bảng trực đêm . Đúng là cuộc sống quân đội thật nề nếp và rất kỹ luật .
Tôi đến bãi tắm, nhìn cảnh vật hoàng hôn thật linh động, gió thổi vi vu mát lạnh , không gian thật khoáng đãng , thơ mộng , làm nao núng lòng người . Anh hỏi tôi :
- Em biết bơi không ?
Tôi lắc đầu :
- Không anh ơi !
- Vậy , em cẩn thận bước theo anh nè !
Nước sông Hậu xanh rờn, lăn tăn gợn sóng trông đẹp mắt vô cùng , đúng là một bức tranh tuyệt mĩ của ông trời dành tặng cho con người . Nước lại ngọt quanh năm nữa .
Anh dắt tôi đến một mõm đá , anh lấy 2 cái khăn tắm vắt trên 2 thùng đạn . Rồi anh đặc tôi ngồi trên hòn đá , anh khoác nước cho tôi ướt từ trên xuống dưới , rồi kì cọ cho tôi , tắm tôi như tắm em bé vậy .Có mấy cặp khác cùng tắm xa xa ...nhưng họ không giống chúng tôi họ đều trầm mình xuống sông , tự kì cọ ... nên họ nhìn chúng tôi rồi nói cười gì đó , mà gió thổi không nghe , tôi chỉ thấy họ nhìn hai đứa tôi cùng cười nghiêng ngả .
Anh giơ tay cười lại với họ , rồi tỉnh bơ chà sát xà bông cho tôi , kì cọ hai tay tôi , rồi tới hai chân . Tới phiên anh muốn kì cả trong người tôi , Tôi xô anh ra , xấu hổ nói :
- Thôi , để em , anh lo tắm anh đi !
Anh vội nói :
- Ngồi im nào ! Anh tắm cho em trước , xong hết rồi mới tới anh được, em chưa quen coi chừng bị cảm lạnh đó !
Rồi khi tắm cho tôi xong xuôi, anh liền chạy lên bờ lấy khăn quấn kín tôi lại, và xách luôn 2 thùng nước cho đầy , anh mới nhảy xuống dưới, bơi ra xa xa tắm .
Trên đường về , chúng tôi cũng gặp các bạn anh , họ réo tên anh í ới ..... .
Về tới nhà , anh vừa mở cửa , vừa hỏi tôi :
- Em khỏe hôn ? Nếu khỏe, mình đi chợ kiếm gì ăn thêm ! Thay đồ nhanh lên đi em , kẻo lạnh đó !
- Dạ.
Trời bắt đầu tối dần , cũng chừng 7 giờ hơn rồi .
Bên căn cứ của lính Địa Phương Quân , lính tráng vẫn còn ra vô lẻ tẻ, trong những chòi canh lấp lánh ánh đèn .
Tôi hỏi anh :
- Lính Địa Phương Quân người đông hơn Pháo binh không anh ?
- Đông gấp 3 lần bên mình đó em, phần nhiều là dân địa phương . Tụi nó đóng quân cốt là yểm trợ cho Pháo binh thôi .
Anh dẫn tôi đi lại lối cũ , nhưng thay vì bên mặt là bến tàu , giờ thì rẻ trái, chừng 100 mét là có một con phố dài, quán xá khá nhộn nhịp , các quán cũng có khách ngồi lưa thưa . Anh nói :
- Mai sáng , mình đi chợ, chợ cũng nhóm dài dài ở đây nè , đủ thứ hết ,vui lắm ! Mình đi vô tiệm mua thêm chén đũa , tô dĩa ... mấy thứ cần thiết , em tính coi mua gì thiếu thì mua . Lần trước anh mua chưa đủ . Tôi cười cợt hỏi anh :
- Sao không ăn tiệm ? Anh biết nấu ăn thiệt hả ?
Anh vuốt mũi tôi , cười hỏi lại :
- Hổng tin hả ? Nhưng em kén ăn quá , sợ em chê thôi ! Ăn tiệm lâu lâu kẹt mới ăn , chứ nấu không vừa miệng , hơn nữa đi xa vầy , lội về đói nữa rồi ! hihi
- Ủa , sao em thấy bếp ở nhà anh chưa nấu lần nào mà ?
- Trời, nếu ở một mình nấu chi mắc công em ? Trong trại có hai ông đầu bếp, thằng Dũng và anh Vĩnh đen nấu cho lính ăn mà, có em anh mới chuẩn bị nấu ăn với em thôi . Đồ đó anh mới mua không hà !
Vậy chứng tỏ, dì tư, chị của mẹ kế anh nói không đúng sự thật. Anh từ hồi nào giờ ở chỉ có một mình, chăn gối, đồ dùng cá nhân của anh đã cho tôi biết .
Chợt tôi như nhớ ra một chuyện , tôi hỏi :
- Mỗi lần anh về phép đều có mang súng về sao ?
Anh cười nói :
- Theo luật thì khi nào lính ra trận , hoặc đi công vụ mới được mang súng , nhưng anh có riêng 1 khẩu súng nhỏ luôn bên mình để tự vệ , súng đó anh được Đại úy Lâm tặng .
Tôi nghĩ thầm : Hèn gì má nhỏ anh nói anh mang súng về nhà bắn lộn hoài . Tôi lại hỏi anh :
- Sao mấy chú lính nhỏ kêu anh bằng đại ca không vậy ?
- Tụi nó kêu anh bằng sư phụ nữa đó, anh không cho , nên tụi nó mới kêu đại ca . Anh dạy thêm cho tụi nó mấy ngón võ thuật , học ở quân trường còn thiếu, sợ thi đấu thua mấy Tiểu đoàn khác , nên tụi nó học thêm với anh nên mới kêu như vậy . Đứa nào có học với anh nó mới kêu thôi.
Anh dắt tôi vô một quán , hình như chỉ có mì , hủ tiếu . Anh hỏi tôi :
- Em thích mì hay hủ tiếu, ăn cho chắc bụng ngủ ngon hơn nghe !
Nghe anh hỏi, tôi cũng không biết gọi món nào, vì 2 món tôi đều không mấy thích . Tôi nói :
- Anh thích gì thì gọi đi, kêu em tô nhỏ xíu thôi nhe !
Anh kêu hai tô mì tươi bằng nhau , rồi anh sớt tô của tôi bớt qua cho anh . Anh lựa hết cả thịt, gan, chã.... bỏ hết qua tô tôi , tô của anh chỉ còn lại rau với mì . Anh bưng tô của tôi qua để trước mặt tôi và cẩn thận lấy đũa , muỗng lau sạch mới đưa tôi , nói :
- Ăn đi em !
Tôi la lên :
- Trời, anh làm gì kỳ vậy ?
Vừa nói tôi vừa gắp thịt, gan , trong tô tôi bỏ qua cho anh lại , tôi vừa nói :
- Anh ăn vậy làm sao ăn vô ? Anh ăn với em đi, anh nhường cho em nhiều , một hồi thừa, bỏ còn uổng hơn đó !
Có lẽ anh đói bụng, anh ăn một cách ngon lành, nhưng vừa ăn , vừa nói chuyện , anh lén gắp thịt bỏ qua tô tôi hoài , anh nói :
- Rán ăn đi em , mấy ngày lo cưới hỏi trông em gầy đi lắm rồi !
Tôi nhìn anh nói :
- Anh cũng vậy mà !
Khi chúng tôi về tới trại cũng gần 8 giờ tối.
Anh lo giăng mùng , tấn gối thật kỹ càng , rồi anh kêu tôi vô ngủ sớm cho khỏe đi . Anh ra phía sau lúi húi lấy đồ dơ giặt .
Bây giờ , tôi mới biết, tôi không thể nào ngờ anh là một người siêng năng , cần mẫn và chu đáo đến vậy . Anh săn sóc tôi , nói không ngoa , còn hơn má tôi săn sóc cho tôi nữa . Tôi thấy càng ngày càng quý mến anh hơn . Sống với anh chắc tôi không phải lo gì . Cứ mặc kệ lời đồn của thiên hạ !
Tôi đi ra ngoài , sắn tay áo ngồi xuống giặt với anh , anh không cho , nói :
- Trời, có mấy bộ đồ thôi, em vô ngủ đi , muỗi cắn em đó .
- Hai đứa cùng giặt cho nhanh đi anh .
- Khỏi đâu em à , anh giặt cũng nhanh mà , đi vô đi !
Tôi trở vô nhà, chưa vô mùng vội, mà đi vòng vòng ngắm nhìn lục lọi những thứ lạ mắt đối với tôi . Anh có một cái tủ đựng quần áo hơi to được hàn bằng thiếc , có ổ khóa dính trên nắp , nhưng đã mở . Tôi giở nắp ra xem, phần nhiều là đồ quân phục. Tôi thấy có một bọc quay xách chứa đồ bên trong nằm ở trên , tôi mở ra xem thì rớt ra 1 tấm giấy đề : Anh Vãng . Thì ra, anh mặc đồ toàn đem đi giặt ủi .
Anh giặt và phơi đồ xong , anh bước vô nhà hỏi tôi :
- Sao đó ? Kiểm kê tài sản hả ?
Anh lại giỏ đồ mang đi lúc ở nhà, móc ra 1 gói giấy, anh đưa cho tôi nói :
- Em cất tiền nè ! Lần này nhờ hai đứa đám cưới mới được nhiều vậy đó .
Tôi hỏi anh :
- Em cất nó dưới đít thùng đựng quần áo được hôn anh ?
Anh nói :
- Ừ, Nhớ khóa cẩn thận lại . Giờ thì đi ngủ cưng ơi !
Bỗng anh ôm lưng tôi , ngọt ngào nói :
- Sinh cho anh 1 đứa con nha em ?
Tôi ngại ngùng chẳng biết trả lời anh sao luôn .
Sáng ra , tôi vừa mở mắt đã thấy anh quân phục chỉnh tề , giầy pốt cao ống, nón kết gọn gàng . Tôi vội ngồi dậy , ngắm anh trầm trồ :
- Trời, trông anh oai phong lẫm liệt luôn ! Bây giờ em mới được ngắm anh rõ ràng, anh đúng là người tình Pháo binh thật sự của em đó !
Anh trợn mắt sửa lại :
- Người chồng Pháo binh nhe !
Anh bước tới cúi xuống hôn tôi, rồi vuốt đầu tôi nói :
- Em ngủ thêm chút đi, anh ra tập họp tụi nó, 1 tiếng sau anh về dẫn em đi chợ . Thằng cha Trung Úy đi phép chưa về, anh lãnh đủ rồi !
Chiều thứ bảy , Trại lính như bừng lên vẻ thoải mái hơn thường ngày . mấy người lính có ông mặc áo bỏ ngoài, có người mặc quần với áo thun đi nhong nhong cười đùa vui vẻ.
Mấy người vợ lính cũng dắt con đi vòng vòng chuyện trò với nhau . Tôi cũng rủ anh ra ngắm mấy luống rau xanh bên cạnh để mắt đến những trái cà chua , trái dưa leo đang độ lớn thật xanh non, đẹp mắt . Anh nói ai cũng có quyền hái ăn, vì vườn rau này của những Tiểu đoàn khác để lại . Ở đâu thì hưởng đó, người đi sau hưởng của người đi trước .
Bỗng có một anh lính trạc tuổi anh gọi :
- Anh Vãng ơi ! Hai ông bà qua được rồi, ở bển chỉ còn thiếu hai ông bà thôi !
Anh nói với tôi :
- Đây là Thạnh , cũng học chung khóa với anh nè em !
Tôi mỉm cười gật đầu chào :
- Chào anh Thạnh !
- Trời, em nhỏ hơn anh Vãng , chị gọi em bằng tên được rồi, sư tỉ ạ !
Anh dẫn tôi đi cùng Thạnh , đó là phòng tiếp tân nằm cạnh phòng Chỉ huy Trưởng .
Vừa bước vô , hai đứa tôi được một tràng pháo tay nổ liên tục một hơi dài .... Anh Lộc , nhìn vẻ lớn tuổi hơn anh, đứng lên nói :
- Xin giới thiệu với các anh em , Hôm nay chúng ta tổ chức buổi ăn mừng đón chào quý phu nhân của Trưởng Đài Tác Xạ Châu Vãng, bạn cùng khóa học với chúng ta , anh chị mới vừa ăn lể cưới xong , nhưng vì đường xá xa xôi , Lính Pháo chúng ta chỉ cử có 2 người đi đại diện dự đám cưới ở quê nhà của anh . Hôm nay chúng ta tổ chức ăn mừng bù lại : Chúc mừng hai bạn trẻ trăm năm hạnh phúc , con cháu đầy đàn , họ hàng sung túc ! Nhất là chúng ta cùng chúc mừng cô dâu mới của lính Pháo binh thật tuyệt vời , xinh đẹp, dể thương quá đi à !
Tiếp lời anh Lộc là một người bưng 1 gói quà to tướng bọc giấy kiến đỏ trao cho tôi .
Lại thêm một tràng pháo tay nữa vang lên . Anh cảm động , đứng lên , tôi cũng đứng lên theo anh , anh nói :
- Cám ơn các bạn nhiều nè, nhất là các bạn chung khóa với mình đứng ra tổ chức , cám ơn anh Lộc , Thạnh , Láng và anh Trước ....
Mọi người lại vỗ tay rân trời lần nữa .
Không khí thật sôi động , khi có 2 cây đàn ghi ta góp vui , người này giới thiệu người kia cùng hát với nhau . Tới khi họ mời anh và tôi hát một bài . Anh kề tai tôi hỏi :
- Hai đứa mình ca bài : Ai đưa em về của Nguyễn Ánh 9 đi , em thuộc không ?
- Hơi hơi thôi anh ơi !
- Em hát theo anh nhe !
Anh ôm đàn , vừa đàn vừa ca .... Anh ca trước :
- Đêm nay ai đưa em về . Đường khuya sao trời lấp lánh ...Đêm nay anh đưa em về , mắt em sao chiếu long lanh . Đêm nay khi em đi rồi . Đường khuya riêng một mình thôi . Đêm nay khi em đi rồi , tôi về đếm bước lẻ loi .
Tôi liền tiếp ca Điệp khúc :
- Người yêu ơi , trong tình muộn . Người yêu ơi , trong tình buồn . Trọn tình yêu ta đã trao nhau , hãy quên niềm đau .
Tôi nheo mắt cho anh tiếp :
- Thời gian ơi ! Xin dừng lại , thời gian ơi xin dừng lại , cho đôi tình nhân yêu trong vội vàng đừng khóc ly tan ....
Tới tôi :
- Đêm mai ai đưa em về ? Mình em trên đường phố vắng . Đêm mai ai đưa em về ? Mắt em lệ ướt long lanh .
Anh ca chung với tôi :
- Đêm nay anh đưa em về . Người ơi xin đừng hờn dỗi . Đêm nay anh đưa em về , ân tình tô thắm bờ môi ...
Hai đứa tôi ca rất ăn ý với nhau dù chưa bao giờ tập dợt trước . Anh khen tôi nức nở :
- Trời , vợ tui ca cũng hay quá nhe !
Tôi mới khen lại anh :
- Anh vừa đàn vừa hát mới là tài ! Em cũng không ngờ luôn đó .
Có mấy cặp đực rựa ra nhảy với điệu Slow Rock êm dịu của anh , họ kêu chúng tôi làm thêm 1 bài sì lô nữa . Anh từ chối . Đúng là một đêm liên hoan nhớ đời với hai đứa tôi . Anh đã ngà say, vì đã uống với bạn bè, còn lo uống thay cho tôi nữa .
Tới Chủ nhật , Chương trình chúng tôi , anh đã vạch sẵn thật ngoạn mục , sáng sớm anh đã tìm đâu ra 1 chiếc xe Hon Da . Anh chở tôi đi lể ở nhà thờ Bến Nước. Nhà thờ tuy nhỏ , xây cất bình thường , nhưng giáo dân đông nghẹt . Thì ra, hôm nay giáp lể Noel rồi !
Quỳ bên tôi , anh thật nghiêm trang . Ai nhìn vào chắc không bao giờ biết anh đạo mới cả. Tan lể , tôi hỏi anh :
- Vậy là Noel mình không được về quê sao anh ?
Anh bẹo má tôi , cười buồn :
- Tết mình cũng không được về luôn nữa cưng ơi ! Vì tình hình căng thẳng, ở đâu cũng cấm trại hết đó. Anh không muốn cho em biết, sợ em lo . Em có muốn về một mình ăn tết, bỏ anh ở lại không vậy ?
Tôi thoáng buồn , vì không ngờ Tết năm nay mình sẽ xa cha má , xa các em và bạn bè....Nhưng tôi không thể bỏ anh mà về được , nên trả lời :
- Thôi, chừng nào anh về phép được ,thì em mới cùng về với anh !
- Cám ơn em ! Có em thì ở đâu với anh cũng là Tết cả !
Rồi anh chở tôi đi chơi khắp Bến Nước ... , vào những ngôi chùa cổ , những thắng cảnh đẹp....Tôi thích nhất là chạy dưới những hàng cây xanh rợp bóng mát, tôi ngồi sau lưng anh chán , rồi đứng lên câu cổ anh mà hò hét vang trời, anh chạy một tay, tay kia anh nắm chặt tay tôi không rời, hai đứa vi vu cả ngày , đi chơi tối mịt mới về .
Vừa về tới nhà, chưa kịp thay đồ thì bỗng tôi nghe có 3 tiếng kẻng báo động . Anh vội chạy ra ngoài sân , rồi anh đúc đầu vô kêu tôi :
- Em ơi , em chạy lên Phòng chỉ huy nhanh lên ! Họng súng chĩa ngay nhà mình rồi , anh ra pháo rồi đó !
Nói rồi anh chạy đi trước . Tôi vội vã đóng cửa và chạy ra ngoài , tôi nhìn trên họng súng đang chĩa ngay nhà của tôi thật. Anh đã căn dặn tôi trước nên tôi không mấy sợ hãi , mà tò mò muốn xem đạn pháo nó bắn như thế nào ?
Khi tôi lên Phòng chỉ huy , tôi thấy cũng có nhiều người đi né đạn pháo như tôi .... ,phần lớn là đàn bà và trẻ nhỏ . Tôi không vô trong , mà đứng dưới hàng cây đu đủ ngắm cảnh xung quanh ...
Và kìa, tôi thấy anh ! Anh cầm một cuốn tập và một cây viết . Đứng cách khoảng không xa với mấy anh lính Khẩu Trưởng đang chuẩn bị bắn, cùng với mấy chú lính nhỏ vác đạn , ai cũng có nhiệm vụ riêng. Họ tụ lại bắn cũng khá đông .
Tôi nghe tiếng Ông Trước trong Phòng Truyền tin đọc tiếng thật lớn báo cho anh nhận những con số, những lời thoại khó hiểu qua cho anh . Anh đứng tính toán một hồi xong, anh hô lớn truyền cho Khẩu trưởng , nào là : Đạn nạp cấp ...Hướng ... Góc thăng bằng .... tọa độ ....
Khi anh đọc xong . Khẩu trưởng cũng lo định vị trong cây súng theo chỉ thị của anh , rồi la to : Bắn ! Lập tức cây súng pháo được lắp đặc đạn vào , và khi nghe " tách" một cái , đạn cối bay ra cái vèo và hú một hơi dài rồi phát ra tiếng nỗ long trời lở đất . Tôi nghe mà phải bịt tai lại . Và cứ thế mà họ tiếp tục bắn ...
Lòng tôi chợt se thắt ...., khi tôi nghĩ rằng ở đâu đó ...Cũng là Quê hương Việt Nam mình ....vì chiến tranh , những trái pháo kích này làm tan hoang nhà cửa của họ , gây ra những cảnh chết chóc điêu tàn ..... Anh vô tình đã gây nên tội ác này...... tôi không biết có khi nào lương tâm anh nghĩ như tôi không ?
Bỗng có một người mặc quần Jean , áo thun , tuổi trung niên , dáng ông cao to, từ trong Ban Chỉ Huy bước ra. Ông ta nhìn tôi trân trân thật lâu rồi hỏi tôi, vẻ cao ngạo :
- Em ... phải vợ thằng Vãng không ?
Tôi e ngại trả lời :
- Dạ phải ạ !
Ông ta mỉm cười ngắm tôi kỹ hơn rồi hỏi :
- Trời, Bộ em mới nghỉ học sao, trông mặt non choẹt vậy ?
- Dạ !
- Sao em không vô trỏng ngồi đi ? Ngồi ngoài này chi cho lạnh vậy ?
Rồi ông vô trong Phòng chỉ huy xách ra cho tôi một chiếc ghế nhựa và nói :
- Nè em, ngồi đỡ đi !
Tôi chưa kịp cám ơn , thì ông ta đã đi nhanh lại chỗ anh đang bắn .
Đạn pháo đi chừng 5, 6 trái là nghỉ . Anh tới Phòng chỉ huy thấy tôi đang đem ghế vô phòng trả . Người đàn ông khi nảy cũng vô , anh hỏi ổng :
- Trung Úy mới về hả ?
- Ừ ! Đám cưới mệt hôn ? Được dẫn bà xã lên là vui quá, quên mệt rồi hả ? Ông ta cười lớn .
Anh câu cổ tôi nói :
- Chào Trung úy đi em !
Tôi gật đầu nói :
- Xin chào Trung Úy ạ !
Ông ta gật đầu rồi nói :
- Tôi có món quà này cho bà xã ông nè Vãng !
Nói xong ông ta vội vàng vô nhà đem ra một bọc quýt vàng hực rõ to , trái nào cũng có dán mạt nước ngoài , trái lớn bằng trái cam đưa cho tôi , tôi nhìn anh :
Anh nói :
- Cám ơn Trung Úy đi em !
Tôi đưa tay lấy bọc quýt nói :
- Dạ, con cám ơn Trung Úy ạ !
Rồi chúng tôi cùng về nhà . Có mấy người bạn đứng trước nhà chờ chúng tôi . Anh xô cửa ra và nói :
- Vô chơi tụi bây ơi ! Tân đi phép mới về hả ? Quay qua tôi anh nói :
- Tân đế nè em ! Bạn thân của anh đó .
Tân đen nhẻm , khuôn mặt thật hiền , cười là thấy hai chiếc răng khểnh . Tân chào tôi :
- Chào chị đẹp ! Hôm qua tui nghe mấy đứa khen chị dâu quá trời , bữa nay mới biết mặt , thật không sai tí nào !
Anh Lộc và Thạnh cũng kéo vô, Thạnh câu cổ anh cười cợt , nói :
- Ông Trung Úy thấy chị dâu , ổng đứng hình liền nhe anh !
Anh liền hỏi :
- Mày ở đâu mà thấy ?
- Thì em chỉ huy coi mấy đứa vác đạn em đứng kế bên , chờ nghe lệnh của anh , em thấy mà !
Nói xong Thạnh cười ha hả .
Tôi thấy nét mặt anh không được vui cho lắm .
Tôi trách thầm : Trời , mấy ông lính này nhiều chuyện dể sợ luôn . Tôi tìm cách cho không khí vui hơn , nên nói :
- Mấy anh ăn quýt cho vui nha , nhà không có gì đãi mấy anh cả !
Anh tiếp lời tôi :
- Em lột quýt mời các bạn ăn đi em ! Lần đầu tiên , anh mới thấy ổng tặng quà cho cấp dưới đó !
Anh Lộc tới cầm trái quýt lên thảy thảy rồi nói :
- Chà , quýt ngon quá ! Chắc ở trển mua về có nhiêu đây , thấy người đẹp muốn lấy lòng nên đưa hết luôn rồi !
Nói xong ảnh cười ha hả .
HẾT TẬP 8

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét