CHUYỆN TÌNH KHÔNG SUY TƯ Tập 5
Suốt đêm.... tôi không tài nào chợp mắt , sáng sớm tôi đã tập thể dục theo thói quen và càng nghĩ tới anh , tôi càng buồn ứa nước mắt . Tôi leo tuốt trên cây mận và ngồi yên trên đó ...ngắm đám chim sẻ ríu rít tung tăng thoải mái với nhau , mà lòng thèm được như chúng .
Cha má biết tôi suốt ngày hôm qua , từ khi ba anh ra về , nói một câu rút lui phũ phàng ....Tôi chẳng mở miệng với ai ...Đây là lần đầu tiên xảy ra với tôi .
Má tôi không yên lòng được , nên hỏi :
- Con có gửi thư kể cho thằng Viễn biết chuyện này chưa con ?
- Con không định cho ảnh biết má à !
Tôi nói tiếp với má :
- Má yên tâm đi ! Con nghĩ : Nếu có duyên nợ với nhau thì sớm muộn gì cũng sẽ được sống bên nhau ! Của mình thì trước sau gì cũng sẽ là của mình , không phải của mình níu kéo vô ích má à !
Cha nghe tôi nói thế gật đầu tán thành không nói, khẽ vuốt vuốt đầu tôi rồi sữa soạn đi làm .
Cha tôi trước kia dạy học, sau cha đổi nghề đi làm bên ngành Thông tin Văn Hóa , chức vụ Phó Chi Thông tin ở huyện Long Phú , cha đi tới chiều thứ bảy mới về. Thứ hai lại đi . Cho nên chúng tôi ở bên má suốt tuần đùm bọc với nhau , nhờ có bà con đông ở gần cũng thấy vui vui .
Đang đu đưa trên cành , tôi chợt thấy bóng ai thấp thoáng trước cửa nhà , cúi xuống coi ai , thì ra ...Đệ tử của Sơn Xuân , Tôi bước xuống cành thấp hơn lên tiếng :
- Ê nhỏ , nhớ chị Nguyên hả ?
Hắn cười nhe răng khểnh :
- Anh tám mới nhớ chị , ảnh kêu em qua mời chị đi ăn đám cưới với ảnh , chủ nhà kỳ này chiêu đãi ban nhạc siêu lắm chị .
- Chị không đi đâu !
- Sao vậy ? Đi ăn thôi mà, anh tám đâu cho chị hát hò gì ....
- Chị nhức đầu rồi , về nói anh tám mời người khác đi nhe !
Sơn Xuân là anh của Mai , nhỏ bạn học ngồi cạnh tôi. Anh là tay trống cừ khôi của trường, hát cũng hay mà đàn ghi ta, bass gì cũng giỏi .
- Chị rán nghỉ cho khỏe đi, đám cưới tới 3 giờ chiều lận . Tại ảnh nhớ chị chứ đám cưới đông vui lắm , tụi nó tới ào ào cần gì ảnh mời . Chỉ mời duy nhất có chị hà.
- Em nói với anh tám khi khác nha !
Tôi cười buồn nhảy xuống khỏi cây mận và tiễn khách .
Tôi ra sau nhà lấy cần câu và đào trùng câu cá, ao cá nhà tôi nước sông ra vô được, nên cá đủ thứ loại , ngồi dưới gốc dừa mát mẽ , cạnh cây mận trắng đầy trái quanh năm , chị em chúng tôi rất thích nơi đây vừa hái mận ăn , vừa câu . Hôm nay thứ hai , nên đám nhóc em tôi đi học cả . Chỉ còn má tôi và cu Minh ở nhà .
Ngồi buồn một mình , tôi nghĩ đến anh thật nhiều , càng nghĩ càng rối , tôi thấy mình chưa hiểu anh bao nhiêu , nhất là gia đình của anh . Cha nói gia thế nhà anh có vẻ phức tạp là đúng , tôi trách mình cũng hơi vội vàng , mới đầu muốn phá anh, như phá mấy ông tướng trong trường cho vui, ai ngờ càng gần anh , càng thấy ở anh cái gì đó , thật tội nghiệp và thật gần gũi , nhất là khi tôi gặp anh trong bộ đồ lính pháo bụi bậm ... phong trần cùng những lời tâm sự chân tình đau buồn đầy nước mắt ....tôi càng thương anh hơn .
Bỗng tôi nghe tiếng xe máy dừng trước cổng...
Ồ ! Sơn Xuân , anh ngập ngừng chậm rãi bước vô nhà , rồi tôi nghe tiếng má tôi gọi :
- Nguyên ơi !
Tôi nghe tiếng má đang nói chuyện với ảnh . Tôi đành quăng cần câu sang bên đi vô nhà , Thấy tôi Sơn Xuân nhìn không nháy mắt . Tôi cười hỏi anh :
- Anh tám mới đến hả ?
- Bộ em bệnh sao nhìn mặt xanh quá vậy ?
Tôi vuốt mặt , cười khổ , lấy cớ ôn bài :
- Ôn bài nhiều nên em hơi nhức đầu thôi, không có gì đâu anh tám ! Bữa nay anh có sô hả ?
- Ừ , 3 giờ chiều chơi tới tối luôn , hồi nảy anh có xin má cho em đi ăn đám cưới cho vui , có mấy nhóc mới tập sự trong trường vui lắm , rồi tối xíu anh đưa em về , được hôn ?
Sơn Xuân cùng đám ban nhạc của anh phần đông là ca sĩ, nhạc sĩ không chuyên trong trường, bọn họ thường có sô hát đám cưới ở ngoài , khi sô diễn ở đám cưới nào đãi ăn lớn, , họ dành riêng cho ban nhạc 2 bàn, thì Sơn Xuân hay rủ tôi và mấy đứa bạn thân lại ăn cùng hát hò giúp vui, nhưng Sơn Xuân không bao giờ cho tôi hát , chỉ mời tôi đến ăn với anh thôi . Ảnh hay săn sóc tôi nên trong trường cáp đôi tôi với ảnh . Nhưng người thích gặp tôi không chỉ có anh Sơn Xuân ca sĩ , mà có thêm nhà thơ Lệ Bất Sa tức anh Cư nữa . Hai người này , tôi có nghe các bạn nói họ đều có bồ lâu rồi , nhưng khi theo đuổi tôi thì họ thề thốt nói không hề có .
- Anh có rủ tụi con Ngọc,con Phương với chị Hồng đi không ?
- Mấy đứa đó chắc tụi thằng Tân nó rủ hết rồi , chỉ thiếu em hà , đi nhe !
Chợt Sơn Xuân nhìn thẳng vô mắt tôi lo lắng :
- Hình như em có gì không vui hả ? Có chuyện gì thế Nguyên ?
Chuyện tôi quen anh Viễn , và gia đình ảnh qua nhà , trong trường tôi chưa ai biết hết , nên tôi cũng không muốn cho Sơn Xuân , người đã theo đuổi tôi từ lớp 10 biết ... tôi cười buồn nói với anh nửa đùa nửa thật :
- Em sợ thi rớt không đậu thôi !
- Vậy , chiều nay đi xả tress , cho đầu óc tĩnh táo trở lại hãy học tiếp ! Anh cũng có học hành gì đâu ?
Sơn Xuân học trên tôi 1 lớp, vì mải mê hát hò nên năm ngoái thi tú tài rớt . Anh Cư cũng rớt . Nên năm nay hai anh thi lại một lượt với tôi .
Tôi vẫn từ chối không đi :
- Thôi, để lần sau nhe , cho em gửi lời thăm hết các bạn nha , Chào ca sĩ anh tám ! Chúc anh vui vẻ nhé !
Anh chợt nói với tôi :
- Hay anh về , nói với thằng Tân kiếm ai đàn thế anh, anh nghỉ đàn sô này, anh trở lại dẫn em đi khám bệnh ,được không em ?
Tôi vội nói :
- Trời, tào lao quá đi anh tám ơi ! Em không có sao đâu mà ! Cám ơn tám nhiều nhe !
Đôi co mãi , Sơn Xuân mới chịu buồn thiu ra về .
Hôm nay đã là thứ năm , Nằm nhà mấy ngày tôi thấy đôi chân cũng buồn , nên rủ Long , em trai tôi :
- Long ơi, chiều nay 2 chị em mình đi hồ nước ngọt câu cá , rồi vô mấy cái rẫy kiếm rau thơm về trồng Long ơi !
- Đi 2 chiếc xe hay 1 chiếc chị ?
- Thôi chị chở em cho gọn .
Chúng tôi chuẩn bị lên đường , mang theo chai nước, 2 cây cần câu , cái giỏ đựng cá và hộp đựng mồi . Tôi đội kết lên , hỏi em tôi :
- Còn thiếu gì nữa hôn Long ?
- Mới 2 giờ còn nắng không chị ba ?
- Ê, có thằng đen xì còn sợ nắng kìa !
Long nhảy cà tưng :
- Em chỉ sợ cho chị thôi nhe !
Bỗng , có tiếng xe máy dừng lại trước cổng , Long chạy lẹ làng ra trước la lên :
- Anh ba ! Anh ba lại rồi !
Tôi đứng trong nhìn ra như không tin vào mắt của mình . Anh Viễn dựng xe xong , dắt tay một người đàn bà thật sang trọng, quý phái vào nhà tôi . Tôi hết sức ngạc nhiên, chưa biết làm sao thì hai người đã vô nhà .
Anh tươi cười với tôi , giới thiệu :
- Nguyên ! Má anh tới thăm em nè !
Tôi lắp bắp :
- Dạ.... Con chào bác ạ !
Rồi quay sang má anh, anh nói :
- Nguyên nè má !
Má anh nhìn tôi thật chăm chú, rồi cười vẻ ngạc nhiên :
- Sao con còn nhỏ xíu vậy ?
Anh đỡ lời tôi nói :
- Tại cười toe toét hoài nên mới thấy vậy , chứ tuổi với út nhỏ nhà mình đó má .
Tôi mời họ vào ghế ngồi , kêu Long gọi má mình , tôi đi pha trà mời hai người .
Anh cười vui hỏi tôi :
- Hai chị em định đi chơi đâu ? Mà ăn mặc gọn gàng thế ?
Tôi giờ mới sực nhớ mình còn đội kết trên đầu, vội lấy nón xuống , trả lời anh :
- Tụi em tính đi câu cho đỡ buồn !
Má tôi về tới, Hai người mẹ chào hỏi nhau trong vui vẻ , Má anh hỏi má tôi :
- Anh sui đi vắng sao chị ?
- Ổng đi làm , thứ bảy mới về chị ơi ! Rồi má nói tiếp :
- Chị đi đường xa chắc mệt lắm ?
Quay qua anh , má kêu anh :
- Hay là ... con đưa má con xuống võng nằm cho khỏe đi Viễn !
Má tôi lại nói với má anh :
- Chị sui cứ tự nhiên đi nghe , có gì chị em mình nói chuyện ở đây cho khỏe , không cần chủ khách cho mệt .
Má anh nghe nói cũng cười tươi đứng dậy :
- Trời , ở đây mát mẻ quá, không khí trong lành ghê !
Rồi má anh theo tụi tôi xuống nhà bên cạnh , có giăng tới 2, 3 chiếc võng ., rồi nhẹ nhàng nằm lên võng. .
Anh chạy lại bế cu Minh trên tay má tôi mới 6 tháng , nựng nịu , đùa giỡn với nó . Trông mặt anh tươi tỉnh hơn. Tôi ngắm má của anh , trông bà hiền từ và phúc hậu hơn mẹ kế của anh nhiều , Má anh hỏi má tôi :
- Anh chị có mấy cháu ?
- 10 đứa chị , 7 gái , 3 trai . Chị hai nó tôi gả hồi 17 tuổi, còn con Nguyên thứ ba đó chị .
Hai người nằm trên 2 chiếc võng tâm sự như 2 người bạn thân . Tôi với anh bồng cu Minh ra sau nhà có cây mận trắng, nhà tôi có trồng 3 cây mận , Cây đầu ngõ mận da người , ăn ngọt lịm , nên tôi rất thích leo hái . Cây sau nhà lâu năm thật to, trái nó trắng phau , ăn ngọt ngọt , chua chua , sáng nào cũng rụng trắng sân . Bỗng anh hôn nhanh lên má tôi , và hỏi :
- Nhớ anh hôn ? Tôi né không kịp ,giận hờn nói :
- Hông !
Rồi phóng lên cây mận hái xuống cho anh chùm có nhiều trái ngon nhất , tôi hỏi anh :
- Tại sao anh xuống rước má nhanh vậy ? Anh có biết chuyện ba anh rút lui bên em chưa ?
- Thì ba anh đánh điện tín gấp cho anh về nè ! Ông già rất thương và lo cho anh, nhưng tại sợ con mẹ kế thôi . Em đừng buồn ổng tội nghiệp nghe !
Rồi anh tiếp :
- Anh biết em dù có chuyện gì xảy ra, em cũng không gửi thư cho anh biết sớm , em sợ anh nổi điên bỏ ngũ về , đúng không ?
Tôi tinh nghịch hỏi :
- Vậy bữa nay anh trốn lính về sao ?
- Anh trình bày với ban chỉ huy sự tình như thế , người ta thương cho về em à, nhưng cũng có 2 ngày phép thôi .
- Trời, mệt anh chết rồi !
- Anh không chết đâu em ! Mất em mới chết !
- Anh nói bậy không hà, Thôi hai đứa mình vô để hai bà trông đó !
Khi chúng tôi vào thì đang nghe má của anh đang kể chuyện của anh cho má tôi nghe :
- Thằng Viễn này nó cũng không hiền gì đâu chị sui ơi ! Năm nó học mới lớp 10 hà, lúc nó đi học về đang đói bụng, ngồi ăn cơm bà dì ghẻ bả chửi nó tới tới , còn nói là đồ lưu manh , móc túi . Đang ăn nó nổi khùng xách dao rượt con mẻ chạy qua cầu Nhu Gia cả cây số luôn đó chị .
Má anh lại tiếp :
- Rồi lúc nó đi lính về phép , nó nghe con út học lại hai ổng bả đánh lộn, thằng con lớn nhảy vô tiếp đánh ba nó gãy hết cái răng . Nó xách súng kiếm thằng lớn của bả , làm nó hoảng hồn chạy trốn bên ngoại nó ở trong Gia Hòa cả năm không dám về luôn . Cho nên nó cưới vợ bả thù dai không muốn lo đâu . Nhưng chị sui đừng lo, con tui , tui lo được, không cần bên kia chị ạ.
Rồi, má anh nói sẵn sàng cho anh vô đạo để ảnh hiền lại .
Anh Viễn nói với má tôi :
- Má về nói với cha chuyện mai mối để con về bển con hỏi thăm rồi kêu ba con lại nhờ người ta, hôm rửa tội một mình con đi có được không ạ ?
- Con bận lính tráng , chị sui ở xa quá , chỉ cần ngày rửa tội có gia đình chúng tôi đến với con là được rồi .
Má tôi nói với má anh không đòi hỏi tiền chợ gì cả . Nhưng má anh nói phải tiếp cho cha má tôi tiền để đải tiệc chứ không thể không đi được . Rồi má anh lại nhìn tôi từ đầu đến chân rồi nói :
- Tội nghiệp hai đứa con quá ! Thời giặc giã , dắt díu nhau sống nơi xứ người còn lo hành quân vất vả, sợ tụi con sau này chắc không sung sướng gì đâu ! Viễn nó nói con chịu theo nó lên đơn vị hả ?
Tôi ngại ngùng trả lời :
- Dạ !
Anh tiếp lời tôi :
- Cưới xong 3 ngày thẳng bái hai đứa con đi liền hà má !
Má tôi e ngại nói :
- Từ nhỏ nó chỉ biết đi học , không đụng tới bếp núc lần nào , không biết nấu nồi cơm nghe Viễn ơi !
Anh nói liền :
- Má khỏi lo đâu ! Con biết nấu má à , con sẽ nấu cho Nguyên ăn .
Tôi và các bạn đã thi xong Tú tài khóa IBM đầu tiên vào tháng 06 năm 1974 . Thi xong 3 ngày, tôi nghe thông báo của sở , là tôi nghi cả phòng thi của tôi rớt. Vì đề thi buổi sáng A , nhưng buổi chiều là C . Vậy mà ai cũng cắm đầu làm , sợ trễ giờ . Cuối cùng là cả phòng rớt thật .
Khi biết tôi rớt , anh rất vui nhưng làm bộ chia buồn , tôi nói :
- Cái mặt anh giả bộ buồn thấy ghét quá hà !
Anh nói :
- Còn kỳ 2 nữa mà em !
Gặp sự cố ấy , ai rớt cũng đành chờ thi kỳ 2 chứ biết làm sao giờ ? Nếu không nhận lời lấy anh, chắc tôi buồn lắm , vì cả lớp tôi rớt có mấy người chung phòng. Còn bao nhiêu đậu hết .
Rồi bên anh qua trình ngày hỏi , cưới cho nhà tôi . Đám hỏi cách đám cưới 3 tháng . Cha tôi nói đó là nhanh lắm rồi, chứ không thể nào nhanh hơn nữa .
Anh xin phép về như chim, bay qua bay lại chỉ 2,3 ngày là về đơn vị . Anh phải về rửa tội trước .
Đến ngày ăn lễ hỏi , anh lại vắng mặt . Anh nói vì lúc đó chiến sự căng thẳng quá , không ai được đi phép, huống chi anh đang giữ chức vụ : Trưởng đài tác xạ !
Tôi cũng thấy buồn vì không giới thiệu anh cho bạn bè , nhưng đỡ phải sữa soạn cho anh ngắm .
Ngày đám hỏi của tôi là mùng 4 tháng 8 âm lịch , Các bạn học đến chia vui nhưng họ không vui lắm , vì không ngờ tôi lấy chồng sớm , tôi thấy đôi mắt nào cũng buồn thiu .
Qua những ngày sau đó, là những ngày tôi bị áp lực thật lớn , từ những mối tình đơn phương lớn , nhỏ gây ra....Lòng tôi rối rắm không yên ...
Sơn Xuân và anh Cư trước kia hay cự cải , có khi 2 anh đến nhà tôi đụng đầu nói chuyện với nhau thật khó nghe và mắc cười . Bây giờ nghe tin tôi sắp lấy chồng người xa lạ ....2 anh bỗng dưng thân nhau hơn , rủ nhau đi nhậu sáng đêm, có lần tôi đi chợ bắt gặp hai anh trên đường , gương mặt hốc hác , tóc tai rối bù . Tôi đành chào họ , giả đò cười vui vẻ , mà khi đạp xe về tới nhà, tôi vô buồng nằm khóc như mưa. Tôi mới biết, khi bỏ một người, dù mình không yêu lòng cũng đau lắm đấy !
Anh Sơn Xuân thì rất ít viết thư cho tôi , nhưng có tật nhậu vô quậy , ảnh không dám lại nhà tôi , mà lại nhà mấy bạn thân đập cửa rầm rầm lúc nửa đêm và hỏi :
- Tụi bây cho tao biết , tại sao con Nguyên lấy chồng ?
Mấy đứa bạn lại méc tôi :
- Trời ơi, tao nghe ổng hỏi vậy , tao mới nói :
- Ông ngon sao ông không đi hỏi thẳng con Nguyên đi ! Lại phá nhà tụi tui vậy ?
Còn anh Cư , lúc mới làm quen với tôi, anh xin được làm anh nuôi của tôi ,ảnh nói vì thấy tôi dễ thương quá , Ngày nào anh cũng tặng tôi 1 bài thơ , lâu dần, thơ của anh thành thơ tình hồi nào tôi không để ý nữa , Tôi đành sắp xếp đống thư , cột lại thành một cọc to cả gang tay . Rồii nhờ người bạn thân gửi trả lại cho ảnh, lúc tôi vừa đám hỏi xong .
Nhận được chồng thư của tôi trả lại . Cả tuần trôi qua, tôi thấy không động tĩnh gì của anh Cư cả , trong lòng cũng mừng thầm . Không ngờ , Thuột , người bạn thân và là người rất mê thơ của ảnh lại nhà tôi , báo tin ảnh cạo đầu vô chùa tu rồi . Nó kêu tôi đi thăm ảnh 1 lần cuối đi , dù gì thì cũng còn tình nghĩa anh em ... Nó nói quá , tôi đành phải đi theo Thuột vô chùa .
Tôi đi gần tới chùa ,nhưng tôi đành quay lại . Tôi bỗng nghĩ ...Mình chưa bao giờ nói yêu ảnh hay hứa gì với ảnh cả , Mình đâu phải là người phụ bạc , hay lừa dối ai ?
Tôi nhờ Thuột nhắn lại với ảnh :
- Dù ở bất cứ nơi nào....Anh hãy rán giữ gìn sức khỏe !
HẾT TẬP 5
-

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét