CHUYỆN TÌNH KHÔNG SUY TƯ Tập 3
Bên anh Viễn về rồi, nhưng bên nhà tôi , bà con còn đủ mặt , ai cũng bàn tán ra vào đủ thứ , Cậu hai tôi nói :
- Ông già nó tới mấy vợ, coi chừng nó giống cái thấy mồ luôn đó !
Bà ngoại tôi bênh :
- Con có đứa cũng hổng giống cha đâu mày ơi ! Thằng này đẹp trai, cao ráo , ăn nói dể thương , mặt hiền lành , tao chịu .
Chà , ngoại nổi tiếng khó khăn trong việc lựa dâu, chọn rể . Vậy mà ngoại kỳ này chấm anh, anh hên rồi !
Dì năm tôi lại tiếp :
- Ăn thua con Nguyên thôi ! Mà hổng biết thằng đó có chịu vô đạo không kìa ?
Dì Tám :
- Tui thấy con Nguyên còn con nít quá , để vài năm nữa đi chị bảy ơi !
Má tôi liền quay qua hỏi tôi :
- Con nói nó một hồi quay trở lại nữa hả ?
- Dạ, con cũng không biết chắc nữa má ơi ! Ổng chạy lên chạy xuống thấy cũng tội . Bộ má có chuyện muốn hỏi ảnh hả ?
Cha tôi cười giễu cợt :
- Sao không nghe con nói tội cho thằng Hòa vậy ? Nó theo con cũng cả năm rồi ? Mà thôi, con thương ai, cha gả đó hà, cha thấy thằng này cũng thiệt tình đó ! Nhưng nếu con ưng Trung úy Hòa sẽ khỏe hơn, dòng họ nó đạo gốc như mình . Gia thế rõ ràng . Lính pháo binh hành quân cực lắm , gia đình nó cũng phức tạp , con suy nghĩ kỹ cũng chưa muộn nghe ! Còn thi cử tới nơi nữa !
- Dạ !
Mọi người ra về hết, Cha má cũng ra vườn , còn lại tôi ngồi nghĩ vẩn vơ , trong đầu rối rắm ...Bài vở sắp thi mà tôi có học vô được chữ nào đâu ?
Bỗng tôi nghe tiếng xe đổ xịch xịch trước sân . À , anh trở lại thiệt rồi ! Nét mặt anh bơ phờ vẻ mệt mỏi . Tôi chạy xuống bếp rót cho anh ly nước , tôi chưa kịp mời, anh vội đỡ lấy ly nước ực một hơi rồi mỉm cười ngọt ngào nói :
- Cám ơn bé yêu !
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh cười hỏi :
- Hình như ba anh ngần ngại chuyện gì khi tới nhà em, đúng không chú lính ?
Anh nhìn tôi thật lâu ...rồi chậm rãi trả lời :
- Em rất thông minh !
- Có chuyện gì sao ?
Anh nhìn quanh trong nhà, rồi nói nhỏ với tôi :
- Anh xin phép cha cho em đi xem phim với anh , được không em ?
Tôi trả lời liền :
- Không !
- Năn nỉ đó , mai anh đi rồi !
- Đi vườn ổi được hôn Lính anh ? Mang theo cần câu , câu cá , vui lắm !
Anh không mấy hưởng ứng , nhưng cũng gật đầu :
- Cũng được !
Thế là tôi dẫn anh qua vườn ổi cách nhà tôi khoảng 200 mét , có ao cá từng liếp , nước chảy ra vô từ sông cái, bà chủ vườn ổi hiền lành và thật hiếu khách . Chị em tụi tôi thích tới đây mua ổi và xin bà câu cá cho vui, Bà đồng ý, chỉ kêu chúng tôi đừng phá cây trái trong vườn thôi. Còn cá từ sông, ai câu được thì cứ câu.
Chúng tôi vô vườn mua 1 kí ổi , bà chủ vườn chọn những trái ổi to tròn , mượt mà thật hấp dẫn ngon và đẹp mắt.
Tôi cùng anh ngồi xuống mé sông câu cá vừa ăn ổi vừa trò chuyện . Bỗng anh khẽ hỏi tôi :
- Em à, có thật là em chịu lấy anh và theo anh lên đơn vị không ?
Tôi lúng túng ... nhảy cẩn lên reo :
- Ồ , dính được con cá ! Ui vuột rồi ! Tại anh đó, Câu cá là phải im lặng nhe !
Anh nắm tay tôi , rồi tay còn lại giựt cần câu quăng dưới đất .
- Làm ơn nghiêm túc trả lời anh đi em !
Anh nhìn thẳng vào mắt tôi và nói :
- Em nhìn anh đi , Em có biết anh rất yêu em không ?
Tôi ngập ngừng một hồi , rồi tinh nghịch hỏi lại anh :
- Anh có biết em là ....người đùa dai nổi tiếng không ?
Hỏi anh xong, tôi đứng dậy thật nhanh , cúi lượm cây cần câu lại ao bên cạnh câu tiếp .
Anh buồn so hai tay khoanh lại , úp mặt vào hai gối cúi đầu lặng thinh .... Chà, sếp giận rồi đây !
Bỗng tôi câu dính được con cá , tôi câu cá dính là chuyện thật bình thường, nhưng lần này tôi giả vờ mừng rỡ :
- A, dính rồi , dính rồi ! hên quá !
Anh vẫn không ngóc đầu lên , tôi gỡ con cá chốt để bỏ vô thùng , bỗng tôi la lên :
- Ui da, đau quá !
Anh vội bật đứng dậy chạy lại nhanh , hốt hoảng hỏi :
- Bị cá đâm rồi hả ?
Tôi quăng con cá vô thùng nheo mắt với anh :
- Con cá nào dám đâm em ? Lính gì mà dễ bị gạt thế ? hehehe .
Anh cười khổ , chụp bàn tay tôi đưa lên môi , tôi giựt lại và nói :
- Tay bẩn nhe !
Nhưng anh nắm bàn tay tôi chặt quá làm tôi hết cựa quậy ....anh hôn bàn tay tôi thật lâu , môi anh thật ấm...Tôi im lặng, và lắng nghe trái tim mình hình như nó sắp sửa nhảy ra ngoài rồi . Tôi vội vàng rút mạnh bàn tay ra khỏi tay anh . Anh chợt nói :
- Tuần sau, ba anh với ý của anh qua nhà em tính chuyện hôn nhân tụi mình , nhưng anh không về được. Anh hết phép rồi !
- Ý của anh là bà mẹ kế ăn trầu đó hả ? Anh gật đầu .
- Vậy ....Anh đợi chừng nào anh được về phép nữa mới kêu ba anh qua có được hôn vậy ?
- Nghe anh nói nè ! Bất cứ xảy ra chuyện gì , em cũng không nên bỏ anh , anh sẽ không bao giờ làm em, làm cho cha má thất vọng . Nếu ba anh lo cho anh không xong , anh sẽ xuống Cà Mau nhờ má anh qua gặp Cha má tính chuyện , có được hôn hả em ? Ba anh đã hứa với cha tuần sau qua rồi mà !
- Có chuyện gì sao ?
- Mẹ kế của anh là người không tốt, nhất là đối với anh, cho nên bả kiếm đủ cách phá đám mình đó !
- Em cũng nghi nghi ...
- Nghi gì ?
- Nghi anh xạo .
- Xạo chuyện gì ?
Tôi không trả lời anh , mà tôi lại hỏi :
- Tại sao anh yêu em ?
Anh mỉm cười :
- Tiếng sét ái tình nó bất thình lình vậy đó em à, Đừng hỏi tại sao nghe !
- Nhưng giữa hai tụi mình còn nhiều vấn đề rắc rối lắm ! Anh có biết hôn vậy ?
Anh nâng cằm tôi khẽ khàng nói :
- Chỉ cần em yêu anh là bất cứ trở ngại gì anh cũng có thể san bằng hết ! Anh nhất quyết như thế ! Em phải tin anh chứ !
- Anh chịu vô đạo với em sao ?
- Chịu liền ! Nhà anh chỉ cúng ông bà , chứ không theo đạo nào cả . Giờ theo em vô đạo cùng nắm tay em đi lể thì sướng nhất trần gian này rồi !
Tôi nghĩ ngợi , Chà , nếu cả nhà biết anh chịu vô đạo chắc là mừng lắm đây ! Còn tôi lòng rối rắm lo sợ không biết đang vui hay buồn ...trả lời anh vu vơ :
- Nhưng em thấy hình như ba anh và mẹ kế của anh không chịu đó.
- Anh như đứa trẻ mồ côi từ nhỏ, có ai quan tâm đâu ? nếu bây giờ anh lập gia đình mà họ kiếm chuyện là anh không nhịn đâu .Bên nào cũng thế !
Tôi bỗng thấy ánh mắt anh sáng long lanh dữ dằn ...
Rồi tôi ngồi nghe anh tâm sự , càng nghe lòng tôi càng thương anh quá, tôi khóc sướt mướt luôn ....
Anh kể lúc anh còn đi học mới lớp 6, lớp 7 là anh đã bị gửi vô chùa từ chùa này sang chùa khác, lâu lâu mẹ anh , hay ba anh đến thăm cho tiền .
Anh kể , có một lần anh hết tiền mua sách quyển 2 học, anh đi tới nhà hàng Tân Huê đón ba anh xin tiền , vì ba anh và mẹ kế hay đi ăn ở nhà hàng sang trọng này . Khi gặp ba , anh chạy tới mừng rỡ và nói :
- Ba ơi , cho con xin tiền mua cuốn sách học đi ba !
Bà mẹ kế vừa nghe anh nói , liền trợn mắt :
- Sách tao mua từ đầu năm cho mày đủ hết rồi mà !
Anh trả lời :
- Đó là cuốn 1 , giờ học tới cuốn 2 rồi !
Họ nghe anh nói rõ vậy mà vẫn làm thinh, đi tiếp lên lầu ăn uống .
Anh đứng dưới lầu buồn bã , tần ngần nhìn theo, chợt ba anh thọc tay vô túi áo vét, móc tiền lẻ ra lén bà vợ nhỏ quăng nhanh ra phía sau cho anh mà không dám ngoái đầu lại nữa .
Anh vội vàng cúi xuống lóp ngóp dưới cầu thang để lượm từng đồng bạc lẻ....mà trong lòng thật tủi hận....
Tôi nghe anh kể chuyện của anh mà lòng tôi đau nhói, tôi sững sờ bỗng thấy thương anh quá ! rồi tôi nhìn anh chăm chú , anh có đôi mắt nhung thật đẹp , và nụ cười hơi ngạo nghễ, tôi hỏi anh :
- Ba anh nói ba anh chỉ có một mình anh là con trai hả ?
- Ừ ! Mấy bà kia có sinh con trai, nhưng không nuôi được. Anh còn 1 chị gái có chồng rồi , và 1 đứa em gái ruột trạc tuổi của em . Má anh bỏ anh đi lấy chồng khác lúc con út, em của anh mới 2 tuổi , còn anh 4 tuổi .
Tôi thấy anh già trước tuổi là phải , mới gặp anh , tôi ngỡ anh ít lắm cũng 28 tuổi, chợt như nhớ ra một điều tôi từng thắc mắc , giờ mới có dịp hỏi anh :
- Tại sao anh đi lính sớm thế ?
- Anh thi rớt tú tài 1 em à , nên anh tình nguyện nhập ngũ năm anh 17 tuổi , Còn 6, 7 tháng nữa anh mới tới tuổi quân dịch , nhưng anh không muốn ba anh bị người ta làm tiền , lại buồn bực chuyện gia đình nên đi sớm .
Tôi bỗng ghẹo anh :
- Rớt tú tài anh đi Trung sĩ , đúng không anh gì ơi ?
Anh cười buồn gật đầu.
- Vậy sao anh không đăng ký thi lại đi ? Lớp em có mấy anh đang trong quân ngũ đi thi lại đó , năm tới anh thi lại nha ! Bây giờ thì quá trễ rồi !
- Ừ , nếu đám cưới xong , em kêu anh làm gì anh cũng chìu hết !
- Nhưng nếu kỳ này em đậu, em muốn học nữa anh tính sao ?
Vừa hỏi tôi vừa chăm chú nhìn anh :
- Cưới xong đi, nếu em muốn đi học , anh sẽ nuôi em học tiếp !
- Còn không may em rớt, thì anh phải đăng ký thi lại với em nha ?
- OK em !
Trời cũng về chiều , hai đứa tôi rủ nhau về , dọc đường tôi gặp Kiệt , anh hàng xóm, từng đeo đuổi tôi từ năm tôi học lớp 6 . Kiệt đi ngang tôi mặt buồn thiu và nhìn anh Viễn chăm chăm . Tôi định lên tiếng chào ảnh , nhưng Kiệt cúi thấp đầu đi thật nhanh .
Anh Viễn thấy vậy nhìn tôi mĩm cười hỏi :
- Người quen của em à ? Hồi sáng này , anh có gặp anh ta rồi đó !
Tôi ngạc nhiên hỏi :
- Gặp làm gì vậy anh ?
- Anh và ba anh cùng mọi người vừa bước xuống xe để vô nhà em , anh ta tới cùng 2,3 thằng nhóc nữa , giơ dao bấm trước mặt anh bấm cách cách , anh cũng ngạc nhiên , nên đứng lại thủ thế . Và hỏi :
- Dao đẹp đấy ! Có gì không anh bạn ?
- Nhưng hắn hất mặt đi luôn không trả lời anh .
Đường vào nhà tôi chỉ có 2 mét , nên ai đi xe hơi , phải lội bộ một khúc , nhà của anh Kiệt ở ngoài lộ lớn , thường xe hơi đi vô khúc trong phải đậu trước nhà của ảnh và bà nội của ảnh, chắc xe anh Viễn đậu trước cửa nhà bà nội của ảnh rồi . Chắc ảnh biết anh Viễn hôm nay đi coi mắt mình nên muốn kiếm chuyện đây .
Bỗng tôi muốn nhắc nhở anh :
- Đường vào nhà em phức tạp lắm , anh tới thăm em , nhớ cẩn thận nha !
Không ngờ anh cười xòa trả lời :
- Em đừng lo , mấy tép riu như thế không đáng cho anh bận tâm đâu , đi đâu anh cũng có đồ chơi mang theo hết , em đừng lo chi cho mệt .
Tôi nghe anh nói mà lòng càng thêm lo lắng :
- Sao ai yêu mình cũng có máu lưu manh không vậy trời ?
HẾT TẬP 3

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét