Thứ Hai, 28 tháng 1, 2019

55 - CON GÀ MÁI NGÀY XUÂN

CON GÀ MÁI NGÀY XUÂN     (Truyện Ngắn)

     Minh nhìn qua song cửa sổ...Cơn gió se se lạnh của buổi chiều mùa xuân sao mà dịu dàng và mát mẻ đến thế ? Cả những hàng dừa trước ngõ, những bụi tre, bụi trâm bầu...Cũng đều mang vẻ vui tươi đậm màu xanh biếc. Cảnh vật xung quanh hài hòa trong sắc thái  mùa xuân.
    Con gà mái tơ lông vàng óng ả , đang cắm cúi bới móc tìm mồi trông thật vô tư và thong thả...Nhưng lòng Minh thì khác hẳn cảnh vật bên ngoài, lòng nàng đầy lo âu và rối bời bời...
    Bên hàng xóm, vang vang tiếng réo gọi nhau hối hả, kẻ gói bánh, người chặt thịt, chuẩn bị cho ngày Tết. Họ náo nức rủ nhau đi chợ đêm.
    Riêng nhà Minh, nàng chẳng biết tìm đâu ra tiền để xoay sở ba ngày Tết ? Từ ngày mẹ lâm trọng bệnh, tất cả mọi thứ trong nhà bán sạch cả. Tiền hết nhẳn mà bệnh mẹ vẫn không thuyên giảm. Nhìn mẹ nằm phờ phạt trên giường lòng Minh  đau như ai xé ruột...Những tiếng rên đau đớn của mẹ khiến nàng ứa nước mắt. Nàng nghĩ ...Ước chi mẹ được mạnh khỏe để đổi lại,  nàng mang bệnh thế cho mẹ, có lẽ nàng đỡ đau khổ hơn ...
     Những tiếng đùa giỡn của đám trẻ con bên ngoài làm  Minh  nhớ tới Quang, em trai của nàng mới 12 tuổi, nhà nghèo mà rất ngoan và ham học.
    Tết năm nay mẹ bệnh  nên Minh không may được cho em  bộ đồ mới nào cả ! Chẳng bù vào những đứa ở xóm bằng tuổi Quang, có đứa được ba mẹ sắm cho cả chục bộ mới.
    Nàng thở dài chua xót nghĩ ...Ở đời sao lắm bất công,  người giàu thì giàu nứt vách. Họ nhậu với nhau một giờ tốn  bạc triệu, lên xe , xuống ngựa...đủ chuyện xa xỉ hết . Còn mình lại nghèo xác nghèo xơ...mong sao đủ ăn đủ mặc còn không được mơ chi quần là áo lụa ...
    Từ khi mẹ ngã bệnh, nàng cũng không rảnh ngồi yên để may đồ cho khách hàng được. Nhà đã túng, càng túng bấn thêm. Khổ thay,  chiều mai lại là ngày cuối năm. Nhà nào cũng không nhiều thì ít,  phải có một mâm cúng ông bà tổ tiên cho đúng ý nghĩa của ba ngày Tết. Đó là phong tục truyền thống của nước ta,  không thể nào thiếu được. Khổ nổi nàng chẳng còn gì để bán ra tiền để mua đồ  chút đỉnh cúng ba nàng.
    Nàng đã giấu mẹ, không muốn cho mẹ lo trong lúc bệnh hoạn , nên mẹ  không hề hay  rằng nhà không còn tiền để đi chợ tết.
    Tiếng mẹ trở mình gọi :
   -  Minh à, Chừng nào cúng hở con ?
   -  Dạ, dạ...Chiều mai, mẹ ạ ! Mẹ cứ nghĩ đi, con đã lo xong đâu đó hết rồi mẹ à !
    Nàng nhìn lên bàn thờ ba, ông bà nội, mà lòng chết lặng trong khổ sở...Nàng không biết người chết có hiểu nỗi lòng của nàng bây giờ thế nào không ?
      Chợt tiếng con gà mái chạy ùa vào nhà cục tác inh ỏi vì bị con chó hàng xóm đuổi bắt. Nàng nhanh chân ra đuổi con chó.
     Minh chợt nhìn kỹ con gà  mái tơ , lông vàng mịn, thịt chắc nịch của Quang,  Con gà thuộc loại lớn con có lẽ nó nặng gần ba ký...Một ý nghĩ lóe lên trong đầu nàng làm Minh suy tính : Hay là mình mang con gà của Quang đem bán, may ra  có được một số tiền để trang trải đỡ ba ngày Tết. Chắc chỉ còn cách đó thôi .
      Nhưng nhìn con gà mái  đang nhởn nhơ ngoài ngõ, Minh nghĩ đến em : Giờ này có lẽ Quang đang ở ngoài đồng chơ vơ, hiu quạnh để mót từng nắm lúa người ta gặt còn sót lại để đem về cho gà ăn. Nhà không có lúa, nên cứ mỗi sáng đi học về, dù bận thế nào nó cũng ráng chạy ra ruộng mót lúa về để dành cho gà ăn. 
     Con gà mái tơ này là niềm hy vọng lớn nhất của Quang, hôm kia Minh còn nghe Quang ngồi tính :
   -  Còn hơn tuần nữa là con gà đã đẻ !
   Quang mơ màng ví con gà mình giống như chuyện cổ tích bà kể ngày xưa " Con gà ấp trứng vàng ". Còn Quang, em chỉ mong con gà mái của mình đẻ chừng 10 trứng là đủ , Quang sẽ cho nó ấp ra con...Chẳng bao lâu, trước mắt Quang sẽ có một bầy gà con nõn nà chạy tíu tít trên sân cỏ, em sẽ thấy sung sướng biết bao. Rồi thời gian sau nữa, những con gà con lớn lên thì chúng cũng sẽ đẻ trứng , rồi nở ra con ...Như thế , Quang sẽ là một ông chủ trong trang trại gà  có hạng...Lúc ấy Quang sẽ tha hồ mà mua sách học.
      Chỉ còn vài giờ nữa thôi, nếu Minh không bắt con gà đem bán thì sẽ không còn ai mua gà nữa. Minh khổ sở nghĩ bụng : Thôi , đằng nào cũng phải  bán con gà , mình sẽ cố thuyết phục Quang , qua tết mình sẽ kiếm con khác tốt hơn trả lại cho nó.

    ...Trời nhá nhem tối, Quang mới quảy bao lúa mót chừng  năm, sáu ký về. Trông mặt em thật hí hửng, nhưng mình mẩy thì bê bết bùn và có vẻ mệt nhọc, vừa tới nhà Quang đã gọi :
    -  Chị Hai ơi ! Bữa nay em mót được nhiều lắm nè, vì chỗ này sâu tụi nó không dám lội...
   Minh nảy giờ theo dõi bước chân em mà lòng thắc thỏm . Nhìn nét mặt vô tư hớn hở của em, Minh nghe tim  nhói đau. Nàng thấy thương em hơn bao giờ hết. Nói gì với em bây giờ ? Nàng thật sự bối rối và khổ sở...
     Đến khi nghe em gọi, nàng mới thẫn thờ chạy ra đỡ bao lúa mót trên vai em xuống... Xong nàng lặng lẽ vào bếp  mang ra cho Quang một chiếc bánh bông lan to, món ăn mà Quang thích ăn nhất , Minh trao cho em. Sẳn đói, Quang ngốn một cái rõ to và hỏi chị :
    -  Bánh đâu ngon quá  vậy chị hai ? Chị mới đi chợ à ?
    -  Ừ ! Chị mới đi chợ .
   Vừa ăn,  Quang vừa đưa mắt đảo quanh ngoài sân tìm kiếm , miệng gọi : Chút chút.... chút chút... Không nỡ để em gọi mãi. Minh khẽ nói :
   -  Nhà hết tiền đi chợ tết rồi Quang à ! mà ngày mai là cúng ông bà rồi, chị mượn đỡ con gà của em, qua tết chị sẽ mua con khác trả lại cho em ...Đừng buồn Quang nhé !
    Quang vừa nghe chị nói, tai em ù đi,  miếng bánh bông lan trong miệng Quang bây giờ không còn ngon ngọt nữa...Nó trở nên đắng chát, một nỗi nghẹn ngào dâng lên tận cổ...
    Giọng chị Minh vẫn tiếp tục năn nỉ :
   -  Chị hứa qua tết sẽ mua  trả em con gà mái khác tốt hơn. Chị hứa chắc với em như thế, Quang ạ !
   Như sợ Quang không chịu, Minh vôi bước nhanh vào buồng, hình như nàng đang khóc...

   Quang nhìn theo chị mình trân trối, lòng bồi hồi thương cảm. Nhưng dù sao , Quang cũng vẫn là một đứa bé...Nước mắt em lăn dài xuống má...Không biết những giọt nước mắt ấy, Quang khóc vì thương chị mình hay tiếc thương con gà mái ???

Hải Âu, 28/01/2019

*  Đăng xong trên Báo Sóc Trăng  Số 2 (39) 14.01.1993

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét