Thứ Ba, 18 tháng 9, 2018

34 - NGƯỜI KHÔNG CÓ LỖI

NGƯỜI KHÔNG CÓ LỖI

      Trưa tháng ba nắng gắt, cái nắng vừa oi bức vừa ngột ngạt.
       Phong xách cặp ra đường cái, uể oải đón xe. Chiều nay anh phải đi một chuyến công tác đột xuất vô xã.
      Có một chiếc xe ôm trờ tới, ông tài xế mời :
     - Đi hôn cậu ?
      Phong lơ đểnh ngó quanh, không nhìn bác tài xế, anh hỏi lại :
    - Đến Bưu điện Xã Thạnh Phú bao nhiêu bác ?
    - Dạ ...Cậu cho xin ba chục thôi !
    Không kèo nài , Phong ngồi lên phía sau xe, vừa gài nón bảo hiểm của bác tài xế đưa.
    Chiếc xe rồ máy, chạy bon bon trên đường nhựa giữa trưa nắng gắt.

    Xe chạy được chừng ba cây số , tới ngả ba Trà Tim, bỗng kêu xình xịch rồi ngừng lại. Phong nhảy xuống hỏi :
     - Bị gì vậy bác ?
     - Chắc là ngộp xăng thôi cậu !
     Bác xe ôm coi lại ống xăng, rồi đạp máy năm , sáu lần xe mới chịu nổ máy. Phong ôm cặp leo lên ngồi. Chiếc xe chạy lạch bạch được chừng 200 mét thì lại xịch xịch rồi ngừng hẳn .
    Phong bực dọc :
    -  Bị gì nữa rồi cha nội ?
     Nắng rừng rực trên đầu, mồ hôi đổ ra, mắt Phong như muốn nổ đom đóm. Phong chửi thầm trong bụng : "Hôm nay thằng Sơn không mượn xe mình đi đám cưới, thì đâu có gặp cái phiền phúc này !"
    Càng nghĩ Phong càng thấy bực bội lại nghĩ : "Thật là xui xẻo ! Biết bao nhiêu xe, lại đi nhầm chiếc xe cà khổ  của ông lão cà tàng này !"
    Bác  lái xe ôm không nói không rằng, mở bu gi, mở bình xăng con ra chùi chùi , thổi thổi, mồ hôi ông đổ ướt cả lưng.
    Còn Phong để mặc cho ông lão lọ mọ sửa xe. Anh chốc chốc lại nhìn đồng hồ, mắt đảo tìm xe khác. Nhưng đang trưa nắng chang chang, cảnh vật thật uể oải...không một ai đi lại.
    Vài chiếc xe ôm vụt qua , ở sau đã có người.
    Phong lại cằn nhằn :
    -  Trời ơi ! Xe dỏm vậy mà cũng chạy xe ôm, Trễ giờ tôi rồi  ! 
    - Thông cảm , thông cảm ...cậu ơi ! Chạy liền bây giờ nè ! Và ông lại lúi húi , lò mò , chỉnh sửa...Cuối cùng xe cũng chịu nổ máy.   
    Phong vội vả nhảy thót lên xe , hối hả :
   - Nhanh lên giùm bác ơi ! Trễ họp rồi !
    Ông lão lái xe thở hổn hển vô số gấp rút vọt nhanh . Chợt một chiếc xe đông lạnh chạy tới ào ào. Bên này, để tránh chiếc xe đạp một chiều của một em bé, ông đành lái sát vô chiếc xe tải. Hai chiếc xe sát nhau đến mát cả mặt. Phong vỗ lưng ông già la lớn :
   - Lái xe kiểu gì vậy cha ? 
    Qua khỏi đứa nhỏ chạy xe đạp và chiếc xe tải , hai người mới hoàn hồn lại. Phong kêu ông lão ngừng xe, giọng anh cáu gắt :
   -  Thôi , để tôi lái cho ông ơi ! Thiệt , chút xíu nữa là toi mạng hết rồi  ! 
   Tội nghiệp ông già, tay run run như vừa qua cơn hốt hoảng đến tột độ, líu ríu bước ra sau xe ngồi cho Phong chở .

      Đến Bưu điện Xã Thạnh Phú. Phong giao xe lại cho ông lão , móc túi trả tiền. Ông tài xế xe ôm ngẩng đầu nhìn Phong nở một nụ cười hiền hậu nói :
     -  Cảm ơn cậu, cảm ơn cậu nhiều lắm ! Thôi , tôi không lấy tiền cậu đâu !
     Phong không nói vì gấp đi, anh nhét vội tiền vào chiếc túi của ông lão. Ông lão né qua, cố tình không lấy tiền Phong , và Phong cũng cố ý kéo túi ông lại...Hai người đùn qua đẩy lại...Bây giờ Phong mới có dịp để mắt nhìn rõ ông tài xế xe ôm . Thì ra, ông cũng không già gì lắm , có lẽ cuộc sống cơ cực làm khuôn mặt rám nắng của ông nhăn nheo...ông lại có một nụ cười đôn hậu , hiền từ...Bỗng như Phong nhớ ra nụ cười ấy..., bất ngờ anh la lên : 
      -  Thầy ! Trời ơi ! Thầy Hiếu của con ! Vậy mà tự nãy giờ con không nhìn ra . Con là Nguyễn Tấn Phong nè , Thầy không nhìn ra con sao ?
       Ông lão ngơ ngác ngước nhìn Phong . Người học trò cũ của mình đã mười mấy năm qua  ông không hề gặp. Ông cười nhăn nhó :
      -   Vậy sao ? Trời ơi ! Vậy mà chút xíu nữa là tôi hại em chết rồi ! 
     Phong cúi đầu xúc động , thầy là người như thế đó , lúc nào cũng lo nghĩ đến người khác mà không hề lo cho mình . Nhìn người thầy nhỏ nhắn như ngày xưa...Thầy dạy văn anh hai năm liền, lúc anh còn học lớp 11, 12...
      Bỗng dưng anh nắm lấy tay thầy , nghẹn ngào :
      - Thưa thầy, con thật có lỗi với thầy !
     Thầy Hiếu bật cười, lớn giọng sảng khoái :
      -   Ồ ! Người không biết là người không có lỗi ! Đừng bận tâm nữa em ! 
     Phong quên cả buổi họp, mời thầy vào quán. Hai người vừa uống nước vừa tâm sự và nhắc nhở với nhau biết bao kỷ niệm ngày xưa dưới mái trường ...

      Khi chia tay thầy , Phong vẫn còn tần ngần mãi. Anh bỗng thấy niềm hối hận dâng trào. Đôi mắt anh cay sè xuống tận sống mũi...Anh ngồi đó thật lâu để nhớ về thầy ...
     Nhờ ai mình mới có được như ngày hôm nay đây ? Còn thầy, cả chiếc xe kiếm sống mà cũng không được vẹn toàn. Anh thấy mình thật là người hồ đồ, khi lên xe, chỉ biết hối hả lo cho công việc riêng của mình...Nếu anh chịu để mắt nhìn người, thì đâu phải hối hận xốn xang trong lòng như bây giờ, khi nghĩ tới những cử chỉ không đẹp với thầy ...
      Bỗng anh nhớ đến lời thầy với nụ cười độ lượng :
    -" Người không biết là người không có lỗi !"
     Ngoài đường , nắng đã dịu dần, nhưng lòng anh vẫn thấy không vui....

Hải Âu




    
     

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét