Thứ Hai, 24 tháng 10, 2016

3 - DŨNG BỜM (Mến tặng các nhà giáo vùng sâu nước mặn)

  *  Minh Xuân đi dạy về, dẫn theo hai bạn đồng nghiệp Đông và Hằng. Tới đầu ngõ hẽm vô nhà nàng, đám con nít mặt mày lọ lem vỗ tay trêu chọc ba người :
     - Ê ! Ê ! Nhà văn , nhà giáo, nhà báo ! Ba nhà nói láo ăn tiền ! Ê ! Ê !
   Đông vừa là thầy giáo, vừa là phóng viên nên cảm thấy bực bội hơn cả về những lời trêu ghẹo kia. Vào tới nhà Minh Xuân, Đông liền càu nhàu :
     - Trưa nắng gắt, bụng đói, miệng khát, về tới nhà Xuân nghe đãi một câu no luôn !
   Minh Xuân cười khúc khích :
     - Vậy là khỏi phải ăn nữa , chỉ cần uống một ly nước phông-tênh là xong rồi hén ?
  Hằng giẩy nẩy kêu lên :
     - Coi kìa , khách tới nhà thì chủ nhà phải chịu hết trách nhiệm kể cả những lời ác ý nữa nghen hôn ?
 Minh Xuân liền nhỏ nhẹ nói với hai bạn :
     - Nè, nè, các bạn thấy hôn ? Con thằn lằn đang đeo vách đó, nếu mình lấy cây kim đâm hụt nó, thì nó vẫn tỉnh bơ thôi. Còn nếu đâm trúng, các bạn biết hôn ? Nó nhảy cà tưng lên liền hà !
  Đoạn xoay qua Đông và Hằng ,Minh Xuân hỏi nhỏ :
    - Nè, tụi nhóc nó nói vậy có trúng hôn ? Mà nhảy dữ vậy ?Hử ?
  Khi nghe  nói hết câu , Đông và Hằng mới biết Minh Xuân trêu ghẹo mình. Hằng rượt Xuân đấm thùm thụp....

    Minh Xuân là cô giáo dạy môn văn như Hằng nhưng nổi tiếng nghịch ngợm và dễ thương. Các bạn đồng nghiệp nào dù khó tính đến đâu ở gần Xuân cũng thấy vui lây với cô.
   Tự nãy giờ, thấy đùa cũng hơi nhiều. Minh Xuân sợ các bạn giận nên nghiêm giọng nói :
     - Thôi, cho Xuân xin lỗi các bạn nhé. Nắng quá, đùa một chút cho mát mà ! Sorry nha ! Các bạn biết hôn ? Nếu các bạn đến đây thường xuyên, các bạn sẽ thấy tội nghiệp mấy đứa nhỏ ở đầu đường đó lắm . Đa số , cha mẹ chúng là người nghèo khổ, mua gánh bán bưng không hà. Có đứa mười bốn mười lăm tuổi rồi mà không biết một chữ đó các bạn !
   Đông chêm vô :
      - Không biết mà chọc quê người ta bằng chữ không hà !
   Minh Xuân cười khúc khích :
      - Đấy là các ông các bà lão nói đùa cho vui, tụi nó nghe rồi bắt chước nói đó ! Thôi, để Xuân ra quán bác Sáu kêu ba tô phở ăn cho nhanh, rồi chúng mình vừa ăn vừa trò chuyện cho vui nha !
   Hằng trêu Xuân :
      - Bữa nay sao sang quá vậy ta ?
      - Ừ ! Xuân mới vừa lãnh tiền nhuận bút đây mà ! Cứ yên chí ăn , đừng có ngại .
  Minh Xuân vừa ăn vừa bàn với Đông và Hằng tiếp cô mở một lớp học tình thương ngay xóm trọ của cô , để dạy cho các em mù chữ sớm biết đọc biết viết. Kỳ họp vừa rồi, Phòng giáo dục cũng có bàn về vấn đề này. Hai bạn của Minh Xuân đồng ý nhất trí cao chuyện của Xuân .

**
    Tiễn các bạn về xong, Minh Xuân còn loay hoay sắp xếp phòng trọ của mình cho gọn gàng hơn. Chợt cô thấy một đứa bé ở trần, đầu tóc rối bù thụp thò mé cửa. Cô nhìn sững đứa bé một hồi ...À ! Thì ra là chú bé hồi trưa. cầm đầu bọn trẻ trêu cợt mình và các bạn đây !
    Minh Xuân nhẹ nhàng hỏi chú bé :
     -  Nè em ! có chuyện gì đó ?
    Chú bé lí nhí :
     -  Ngoại tui kêu cô kìa !
     - Ngoại em ở đâu ?
 Thế là chú bé dẫn Minh Xuân đi qua nhà nó cách nhà trọ Xuân một com hẻm. Căn nhà chật hẹp, xiêu vẹo. Trong nhà chỉ có hai chiếc giường cũ, soong ,nồi treo lủng lẳng bên vách và quần áo vắt lung tung, cái nào cũng cũ mèm.
   Minh Xuân chào bà lão và bắt đầu hỏi chuyện với bà.....
   Minh Xuân được biết bà chỉ có hai người con : Người con gái lớn nghe nói đã theo người ta vượt biên từ mấy năm nay, còn con trai làm ăn xa, thỉnh thoảng mới gửi cho bà ít tiền. Nhưng cả năm nay
anh ta biền biệt, không thư về cho bà. Bà nhờ Minh Xuân gửi thư cho con trai mình .
    Minh Xuân về nhà trọ hí hoay viết thư giúp bà lão. Vừa viết xong, thằng bé như chực từ lâu rồi, chạy vô hỏi Minh Xuân :
      - Cô ơi ! Ngoại hỏi cô tính bao nhiêu tiền , ngoại trả cho ?
   Minh Xuân mĩm cười , giọng đùa cợt :
      - Thôi, cái này viết thật, chứ không viết láo nên khỏi lấy tiền .
   Chú bé biết cô Minh Xuân có ý nhắc mình câu trêu ghẹo hồi trưa, nên xấu hổ dợm bước ra cửa . Minh Xuân kéo nó lại nhấn nó ngồi xuống ghế và hỏi :
     - Em tên gì thế ?
   Nó cộc lốc :
    - Dũng ! ....Dũng Bờm !
    - À ! Tên nghe mạnh đấy !
 Nó chợt bạo dạn hơn , nhìn Xuân cười và hỏi :
    -  Còn cô tên gì vậy ?
    - À ! Cô tên Xuân , Minh Xuân !
Nó lí lắc :
    - Tên cô cũng nghe mạnh nữa !
Minh Xuân chỉ tay vô trán nó nói :
   - Thôi, Xạo quá ! Mà nè, nghe cô hỏi nha ! Em có đi học lần nào chưa ?
   - Có , mà nghỉ rồi ! Ngoại nói đi học tốn tiền quá , ngoại hổng có tiền .
   - Nếu cô dạy em học mà không cần lấy tiền , em có thích đi học không ?
 Nó sáng mắt hỏi :
   - Cô nói thiệt hả cô ?
   - Thiệt quá đi chứ !
 

Thế là từ đó ....Minh Xuân mộ được một lớp học tình thương .
    Nhờ tính vui tươi cởi mở của cô, các em đủ lứa tuổi ở trong xóm đều xin cô học. Đó là những đứa trẻ bất hạnh , đều có những hoàn cảnh đáng thương khác nhau .
    Riêng Dũng Bờm, qua những lần học tập và trò chuyện...Minh Xuân được biết mẹ của Dũng vì buồn bực người chồng không ra gì, vì đã bỏ mẹ con Dũng lúc Dũng chưa ra đời, nên đã theo bạn bè vượt biên mấy năm rồi. Dũng còn một người cậu nhưng cũng như không vì cậu của Dũng đi bụi đời từ nhỏ ...
    Dũng ở với ngoại, mà ngoại chỉ có nghề bó chổi nên hai bà cháu bữa đói bữa no, lấy đâu tính đến chuyện học hành !
    Cô giáo Minh Xuân được tất cả học trò thương mến. Cô thường nhịn ăn mặc để mua quà biếu , động viên các em nghèo vài món cần thiết trong học tập....Những đôi mắt vừa thơ dại, vừa ngổ ngáo ngày nào giờ đây đã long lanh, trong sáng , dễ gần hơn.
   Những buổi dạy thêm như thế, khi cô nghe tiếng đọc bài của các em từng phá làng phá xóm , nay nghiêm trang cắm cúi học hành mà cô thấy ấm cả lòng, nước mắt cô ứa ra vì sung sướng...khi cô nhìn đứa học trò nghịch ngợm nhất như Dũng Bờm giờ rất dễ thương và rất chăm học.

    Thời gian qua nhanh....
     Lớp học tình thương của cô giáo Minh Xuân chỉ còn trong trí nhớ non nớt của những đứa học trò nghèo và những lời nhắc nhở thương nhớ của những bà mẹ, bà ngoại trong xóm. Cô đã đổi đi nơi khác !
    Dũng Bờm đã được mẹ nó bảo lãnh ra nước ngoài. Ngôi nhà của Ngoại Dũng được sửa sang lại khang trang. Bà của Dũng không muốn rời quê cha đất tổ của mình .

***
     Tám năm sau, Dũng trở về thăm quê hương thăm ngoại . Đôi mắt ngoại nhấp nhá nhìn Dũng mừng rỡ. Không còn là Dũng Bờm ngày xưa nữa ! Dũng bây giờ thật sang trọng, quý phái trong bộ âu phục đắt tiền. Bà con hàng xóm bu quanh Dũng hỏi thăm đủ thứ chuyện...Dũng không ngớt tặng quà cho những bạn bè nối khố của mình ngày xưa và cô bác ....Rồi Dũng hỏi thăm ngoại về cô Minh Xuân...và Dũng quyết định đi tìm thăm cô giáo Minh Xuân ngày nào......

   Minh Xuân đang ngồi lặt mấy cọng rau muống, sửa soạn nấu bữa cơm chiều...chợt có mấy đứa học trò gọi cô :
     - Cô giáo ơi ! Có ông khách này hỏi cô nè !
 Xuân đứng lên nhìn người khách sang trọng trước mặt với vẻ xa lạ...
   Dũng liền gọi :
    - Cô ơi ! Cô không nhận ra em sao ? Dũng Bờm nè !
Minh Xuân ngỡ ngàng , vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ :
    - Trời ! Dũng đó sao em ? Vô, vô nhà đi em ! Dũng khác xưa nhiều quá làm cô không nhận ra luôn đó !
    - Tám năm rồi còn gì ? Cô có khỏe không cô ? Sao cô đổi đi xa quá vậy ?
Minh Xuân vui vẻ hỏi lại :
    - Xa có bằng Dũng đi không ?
 Dũng im lặng và nhìn căn nhà tập thể của cô nhỏ xíu ,với những vật dụng bình thường trong nhà và những món ăn thật đơn giản....Dũng thấy thương cô quá ! Nhưng Dũng rất ngạc nhiên khi nhìn ánh mắt , nụ cười  và nhất là những lời dí dỏm của cô nói không có vẻ gì khổ sở , thiếu thốn như Dũng nghĩ.
     Cô Xuân nhắc lại chuyện ngày xưa về Dũng, thỉnh thoảng cô cười thật tươi trêu Dũng một cách liếng thoáng vui vẻ .
   Bỗng Dũng hỏi :
   - Cô ơi ! Cô có thiếu gì không ?
 Minh Xuân lắc đầu :
   - Em cứ lo cho em đi Dũng ! Cô không thiếu gì cả ! Chỉ có những người giàu mới thiếu thôi em à !
Dũng thắc mắc :
   - Tại sao những người giàu mà lại thiếu hở cô ?
   - À ! Vì nhà giàu thường hay thích mua sắm thứ này thứ nọ, cái này đẹp, lại muốn cái khác đẹp hơn nữa. Vì thế, mà hình như họ thấy thiếu hoài.....hihi...

    Dũng nghe cô Xuân nói mà thấy chạnh lòng....Những người khác gặp Dũng là nhờ mua cái này thứ nọ....

    Khi tiễn Dũng lên xe, Cô giáo Xuân nhìn thẳng vô mắt Dũng , giọng trìu mến :
        - Ở xứ người, em rán bảo trọng nha em ! nhất là đừng quên quê hương , xứ sở mình là được rồi !
   ....Ngồi trên xe khách trở về nhà ngoại, Dũng càng ngẫm nghĩ , càng thấy thấm thía lời cô giáo. Chiếc xe lắc lư liên tưởng đời mình cũng chênh vênh khi xa lìa quê hương vậy . Ở nơi xa xôi ấy, vật chất có thừa thãi nhưng Dũng vẫn luôn thiếu những tình cảm êm đềm như quê hương của mình ....
   ...." Chỉ có người giàu mới thiếu hoài thôi em ! ...."
Bất giác Dũng lẫm bẫm :
      - Không, Mình không thể ở suốt đời bên ấy ! Mình phải trở về, nhất định phải trở về thôi !
Nhất định thế ! Cô Xuân dịu hiền ơi ! Nhất định thế ! Quê hương yêu dấu ơi !.....

HẢI ÂU...Sóc Trăng 20.09.1993
(Đăng xong trên Văn Nghệ Sóc Trăng Số 03 tháng 12/1993)
:






Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét