85 - MỘT BUỔI SÁNG BUỒN
Hôm nay , tôi cùng ông xã đi kiểm tra sức khỏe . Khi ông xã lo vô xét nghiệm máu, tôi đi lòng vòng ra ngoài sân bệnh viện ngắm cây cỏ lá hoa...
Chợt , tôi gặp một người y hệt Công, thằng rễ đã mất của mình . Tôi nhìn chăm chăm hắn không chớp mắt ....Trời ! Bộ ông Trời trêu ghẹo mình sao vậy ? Người đâu mà giống từng tướng đi, mái tóc, nước da ngâm ngâm...lại mặc bộ đồ thường ngày lúc còn sống nó thích mặc...Áo thun xanh da trời, quần jean xám. Nếu hắn không mang khẩu trang thì có lẽ không thể nào giống được rồi.
Tôi cứ nhìn theo hắn mãi, hắn đi chung với một đứa con gái, không hiểu sao tôi cũng bước lẹ theo hắn xem hắn đi đâu ? Tôi ước sao hắn bỏ khẩu trang ra...Tôi cứ chăm chăm theo dõi hắn, từng dáng đi cao to , cử chỉ nhanh nhẹn, mái tóc bồng bềnh... nhìn hắn tôi như bị thôi miên luôn.
Đi đến gần phía sau lưng hắn , tôi bỗng nghe tiếng nói của hắn quay qua nói chuyện với người con gái bằng một tràng tiếng Khơ - mer. Tôi chẳng hiểu , nhưng nhờ thế tôi đã bật tỉnh và trở vào phòng xét nghiệm với ông xã....
Bỗng tôi thầm nhủ : Công ơi ! Phải chi con còn sống , thì bây giờ dù con có nói tiếng gì đi nữa , mẹ cũng có thể nghe được cả !
Hải Âu, 23.10.2020
Một chiều mưa buồn thật buồn ....

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét