Thứ Hai, 17 tháng 12, 2018

51 - TÌNH MẸ

TÌNH MẸ

     Một tay quải ba lô, một tay choàng cổ mẹ, Giang nói :
    -  Thôi mẹ về được rồi ! Con đón xe một mình cũng được mà !
      Bà mẹ thấy nao nao trong lòng, khi ngước nhìn thằng út bây giờ đã cao hơn  bà cả cái đầu ...
  -  Kệ , chừng  nào xe tới mẹ về !
    Người mẹ vừa nói vừa mỉm cười, nhìn con trai thương yêu. Bầu trời vào buổi rạng sáng còn sót lại những vìsao muộn le lói...
    Tiếng gà gáy từ phía làng mạc nghe từng hồi. Có những ngôi nhà ngủ muộn còn đóng cửa im ỉm .
    Hai mẹ con lội bộ qua khỏi cầu Nhu Gia một đỗi. Giang quay qua nắm lấy tay mẹ kéo vào một quán ăn bên đường.
   -  Đi vô uống một ly sữa nóng với con đi mẹ ! Mình vừa uống vừa đón xe.
   -  Ừ ! Con đói bụng kêu gì ăn luôn đi !
   -  Thôi ! Con chưa đói đâu mẹ !
       Hai người vô quán, kéo ghế  ngồi vào chiếc bàn kê mé lộ. Có lẽ họ là người đầu tiên mở hàng.
      Người mẹ nhìn cậu con mà  lòng cảm thấy buồn dàu dàu  vì sắp chia tay...
   -  Con coi đồ đạc , giấy tờ ...còn thiếu thứ gì không con ?
     Giang thấy mẹ không vui vì sắp xa mình. Cậu tìm cách nói vui cho mẹ cười :
   -  Mẹ mà sắp xếp  đồ đạc cho con thì nhất rồi ! Con tin là chẳng thiếu thứ gì đâu !
   -  Tiền bạc con phải cất kỹ, để hai ba chỗ, để lỡ có mất chỗ  này thì cũng còn chỗ kia...
   -  Dạ ! Con biết !
     Giang gọi sữa nóng cho mẹ, cà phê đá cho mình. Cậu cố tìm lời nào vui để nói cho mẹ hết buồn lòng về mình...Mẹ là người nổi tiếng vui vẻ, thế mà giờ đây trông mẹ rất thâm trầm, cười nói gượng gạo...
    - Mẹ đừng lo cho con, kỳ này lên trển con sẽ cố học thêm Anh Văn để lấy bằng B , lương sẽ cao hơn, lúc đó con sẽ gửi về cho mẹ và Út Ngân mỗi tháng để  ăn quà vặt , được hôn ?
   - Thôi, cầu cho con có dư để học thêm nữa , gửi làm gì , ở nhà có ba con lo rồi mà ! 

      Người mẹ vừa hớp từng ngụm sữa vừa cố nhớ lại coi còn những gì  quên chưa dặn con ? Nhìn đứa con mới về thăm nhà được ba hôm lại đi lên tận Thành phố Hồ Chí Minh, lòng người mẹ nao nao buồn làm sao ấy. Nó theo anh Tư của  nó là thằng Bình nhờ gửi gấm người quen nên cũng không sợ ai ăn hiếp, thằng Bình cũng làm việc trên ấy bốn, năm năm rồi. Nghe đâu nó còn định sang năm cưới vợ , mua nhà sống luôn trên đó.
     Bà có bốn người con trai,  từ từ chúng đã xa bà như chim non đủ lông đủ cánh là thích  bay đi giữa bầu trời xa lạ...Đứa nào cũng thích đi xa làm, chúng nói :
    - Đi cho biết đó biết đây với người ta. Đàn ông con trai mà đi đâu cũng lạc đường là quê lắm !

      Hai thằng lớn đã có vợ ra riêng, bà không còn phải lo lắng nhiều cho chúng, chỉ cần điện thoại hỏi thăm qua lại. Thằng Bình, mới năm đầu chân ướt chân ráo lên thành phố còn nhớ nhà điện thoại về thường xuyên mỗi ngày...từ từ thì lơi dần mỗi tuần chỉ gọi về những ngày nghỉ. Nó nói bận quá mẹ ơi !

      Bây giờ Út Giang lại ra đi...Thắm thoát mà cũng muốn hết năm, Bình hay an ủi bà :
     -  Kệ mẹ à ! Giang nó cũng lớn rồi ! phải tập cho nó sống tự lập cho quen . Đâu thể bắt ba mẹ nuôi hoài...
      Nó nói thì cũng có lý, nhưng  không hiểu sao bà vẫn thấy buồn da diết mỗi khi đưa tiễn các con lên đường, nhất là Út Giang .
      Giang vừa nghe nhạc ,  vừa tìm lời an ủi mẹ :
    -  Ở Thành Phố làm việc trong phòng kín, có máy lạnh chạy vù vù, thiệt khỏe...Lương lại cao hơn tỉnh nhà...Mai mốt dành dụm đủ tiền  con với hia Bình kiếm mua nhà ở Thành Phố luôn ...Lúc đó. mẹ lên ở với con nghen !
      Bà mẹ biết con cố tình nói cho bà vui chớ làm gì  mà mua nhà dễ vậy ? Bà cũng mỉm cười  đáp trôi xuôi cho thằng con cưng vui lòng.
     -  Ừ ! Để coi coi...Nhưng mẹ chỉ quen không khí thoáng đãng trong lành dưới đây...Chiều chiều ra ngồi bờ sông hóng gió...ngắm trời trăng mây nước...Coi bộ thoải mái hơn nhiều đó !
    Chợt bà nhắc nhở :
    -  Tháng sau, đám giỗ ông ngoại, hai đứa rán về được hôn ?
    -  Dạ, để gần ngày đó tụi con điện thoại về cho mẹ biết , làm việc mà nghĩ hoài...khó lắm đó mẹ !
    -  Nếu khó quá, hoặc chừng nào gặp ai ăn hiếp  thì cứ về nhà  buôn bán với mẹ, đừng sợ gì cả  !
 Bà mẹ lại nói tiếp :
    - Mẹ ráng dành dụm chừng vài tháng nữa mua cho con chiếc xe máy, chớ đi làm mà cọc cạch bằng xe đạp có khi trễ giờ...
      Giang nắm tay mẹ vuốt vuốt...cảm động cười  :
   - Kệ , chầm chậm cũng được mẹ à ! Mua xe là phải đi học  thi lấy bằng  lái liền đó , có gì hia Bình chở con cũng được rồi !

       Từ phía chân trời xa, vầng nắng sớm hé lên, thỉnh thoảng có những người đàn bà gánh rau kẽo kẹt về phía chợ một cách nôn nóng lẹ làng...Chốc chốc có vài chiếc xe con , xe máy lao vun vút , có khi qua mặt ép nhau sát lề...
     Người mẹ bỗng nhắc nhở :
   -  Giang à ! Xe cộ ở trển chắc nhiều dữ lắm, con chạy xe đạp cũng phải chạy cẩn thận  nghen con. Mình không đụng người ta, mà người ta quẹt mình cũng té chứ bộ ...À , hay là mẹ mua cho con cái nón bảo hiểm đội cho chắc ăn nhe ?
     Giang bật cười :
   -  Chạy xe đạp mà đội mũ bảo hiểm hổng giống ai, người ta cười chết  mẹ à !
   -  Người ta cười chứ có khóc đâu mà con sợ dữ vậy ?
    Giang nhìn đồng hồ tay, ngó ra đường :
   -  Chắc xe sắp lên rồi đó mẹ !  Mẹ ở nhà nhớ giữ sức khỏe nhe ! Ăn uống nhiều vô cho mập lên một chút đi ! gửi ba và bé Ngân lại cho mẹ đó nghen, có gì điện cho con liền nghe mẹ !
  - Ừ ! Con ở xứ lạ quên người cũng hết sức cẩn thận nhe ! Nhớ nói với hia Bình lời mẹ dặn , hai anh em đừng có hay nhậu nhẹt, đi làm thường chạy xe say xỉn là nguy hiểm lắm ! Làm việc về thì lo nghỉ ngơi để lấy sức lại, học thêm gì cũng tốt hết nhưng đừng có bồ bịch lăng nhăng nghe con ! Còn nữa, con còn nhỏ đừng hút thuốc lá nghen !  hút thuốc rất có hại cho lá phổi mà có khi còn bị kẻ xấu dụ dổ hút sì ke ma túy nữa đó . Tới ghiền thuốc lá, gặp ai mời cũng hút hết, làm sao mà phân biệt được ?
      Bà lại nói tiếp :
   -  Mà nè, Ở nhà, điều mà ba con sợ nhất là bị sì ke ma túy và bị bệnh  HIV đó ! Ráng đừng để bị dính vào hai thứ đó nghe con !
      Xe Thành Phố lên, chạy gần tới hai người là họ ngừng lại .
      Giang nhìn mẹ cảm động nói :
  - Mẹ đừng có lo mà ! Ở Sài Gòn còn an ninh hơn dưới mình nữa đó ! Thôi con đi à ! Mẹ về đi nhe ! 
       Giang nhanh nhẹn quảy ba lô nhảy phóc lên xe. Ánh mắt cậu vẫn dán chặt vào người mẹ yêu quý của mình , la lớn :
   -  Thôi mẹ về khỏe nhe ! Lên tới trển con điện về !
     
       Chiếc xe khách lăn bánh một cách vô tư, khỏe khoắn trước buổi sớm tinh mơ sôi động...
        Người mẹ vẫn đứng đó nhìn theo như trời trồng...Bà mẹ không hay nước mắt mình ứa ra tự khi nào...
        Bà chợt nghe như đâu vừa mới đây thôi, đứa con trai út của bà còn níu tay bà bước đi chậm chạp...Từ nhà đến trường, hai mẹ con bước thấp bước cao trên con đường  trải nhựa  giữa không khí ấm áp của mùa thu đầy nắng...trong cái ngày mà bà dắt con đưa vào lớp một...Bà còn nghe văng vẳng đâu đó tiếng hát của con : " Con cò be bé , nó đậu cành tre , đi không hỏi mẹ biết đi đường nào ?"
     Vậy mà Út Giang của bà  giờ đã lớn , ra đi còn biết nhớ mẹ...Bà quẹt nước mắt mỉm cười một mình thầm nhủ :
       -  Con trai của mẹ thế cũng còn ngoan lắm ! 

Hải Âu 
Mùa đông 2004
Đăng xong trên Báo Xuân VNST Xuân 2005
       

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét