MỘT MÓN QUÀ
(Kính tặng các bạn Nhà giáo của tôi nhân ngày 20/11)
Cô giáo Minh đã lớn tuổi, tóc cô đã nhuốm bạc vì thời gian . Cái khoảng thời gian son trẻ của cô đã cống hiến hầu hết cho những mái trường. Từ ngôi trường này qua ngôi trường khác. Học trò của cô bây giờ có đứa đã làm nên danh phận .
Hôm nay là ngày hai mươi tháng mười một . Ngày Lễ Thầy cô giáo, cô nhìn đống quà nằm trên bàn đủ màu sắc mà lòng dâng lên một niềm vui bồi hồi và cảm động. Từ học trò cũ, đến học trò mới, từ những quyển nhật kí, album , rồi đến những bức tranh, cây bút máy , những khúc vải màu...
Bao nhiêu đó cũng đủ để cô nhớ mãi tình nghĩa thầy trò và những kỷ niệm khó quên .
Bỗng cô Minh chú ý đến một quà lạ ...Một cái hộp giấy vuông màu hồng chen giữa đống quà . Cô cầm lấy nó và mở ra xem : Một cái bình thủy nhỏ nhắn và xinh xắn ! Bên trong rớt ra một mảnh giấy nhỏ có nét chữ nghiêng nghiêng :
- "Kính tặng cô giáo Minh của con ! Khi mỗi đêm chấm bài , cô nhớ để nước nóng uống cho ấm bụng nhé ! Hồng Thu , Lớp 7A /2 "
Cô Minh đọc đi đọc lại miếng giấy nhỏ ấy thật nhiều lần. Từng nỗi xúc cảm tràn vào hồn và đọng lại trong tim cô man mác và dịu dàng, ngọt ngào và thân thiết biết bao nhiêu !
Chỉ bằng ấy từ đó thôi, mộc mạc và ngây ngô, chân thật và triều mến ! Cũng đủ để một đời làm nhà giáo của cô không hối tiếc, không muộn phiền .
Những câu nói , những ý nghĩ và việc làm xuất phát tự đáy lòng của một học trò cấp hai bé nhỏ và vô tư...
Phải , học trò của cô rất nhiều ! Nhưng ở đây nó không phải là một kỷ sư, một bác sĩ hay một ông tổng giám đốc to lớn , giàu có nào đó...mà là một cô bé học trò lớp 7 !
Vậy mà nó tự nghĩ ra một món quà cần thiết để tặng một cô giáo lớn tuổi, cô độc như cô.
Cô bỗng thấy lòng mình ấm lại như vừa được uống một ly sâm nóng giữa đêm đông . Có một cái gì đó khó mà hình dung nỗi nơi cô : Thật hạnh phúc và đầy đủ !
Với một đời làm nhà giáo đôi lúc vì miếng cơm , manh áo, cô tự cảm thấy mình thua thiệt, lẻ loi trong xã hội.
Để giờ đây, chỉ cần một món quà nhỏ , một lời văn ngắn ngủi đơn sơ, đủ để an ủi cô một đời đơn độc...
Cô thầm gọi : Hồng Thu ơi ! May mà có em ! Những đứa học trò hiền dịu nhân từ Đời vẫn còn dễ thương và đẹp đẽ biết mấy ! Phải hôn em ?
Hải Âu
Sóc Trăng, 15/11/2018
*Đăng xong trên Báo Sóc Trăng số 48 (185) 21/12/ 1996

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét