ĐƯỜNG ĐI KHÔNG KHÓ (Truyện ngắn)
*
Suốt cả tuần...
Bé Dung không muốn gặp ai hết. Bé như người mất hồn. Ăn ngủ cũng không màng. Bởi vì, kỳ thi vừa rồi bé thi rớt.
Bé cứ than thầm :
- Thế là hết rồi ! Chẳng còn tương lai gì nữa cả !
Bé bỗng nhớ lại lúc ngồi trong phòng thi. Hai bạn kế bên coi bộ làm bài được, học cứ cắm cúi viết một hơi. Còn mình thì...Bé Dung nghĩ : Cái môn toán chết tiệt, tại mi mà ta rớt ! Phải chi lúc ấy mình quay qua xin coppy của họ, chắc may ra...
Nhưng mà không thể được, thầy đã từng bảo :
- Làm người , ta phải nên trung thực , dù bây giờ ta còn bé !
Để rồi, bây giờ đây...nỗi buồn lại dâng cao...Dung không còn hy vọng gì nữa. Con đường lên đại học của Dung đã xa tít tận mù khơi...Khi các bạn mình như : Mai, Hồng, Mi...và cả gã khờ Tuấn cũng thi đậu.
Vậy mà bé thì thi rớt ! Rồi phải làm sao đây ? Không biết bé có can đảm ở lại học học lại một năm nữa không ?Rồi các em nhỏ lớp dưới sẽ lên học cùng...ôi, sao mà quê thế ?
Càng nghĩ , bé Dung càng buồn não nuột ...Biết ăn nói với nội sao đây ?
Nội ở dưới quê hy vọng kỳ thi này của Dung lắm ! Phần thưởng của nội dành cho Dung thế là đi đứt !
Nghĩ đến đó , nước mắt bé Dung tuôn ra giọt ngắn , giọt dài...
Mẹ cứ theo bé khuyên lơn :
- Thôi con à ! Cứ khóc hoài , không chịu ăn uống gì , con bị bệnh đó !
Bé buồn quá, hết ngồi lại nằm . Rồi bé nhảy lên chiếc xe đạp lang thang từ đường này qua đường khác...
**
Vòng qua, quanh lại, bé Dung cũng lại thích đạp xe vô trường, ngôi trường thân mến của bé , bé đã yêu mái trường của mình biết là ngần nào.
Hạ đã về , nên trường hơi vắng, chỉ còn số ít học sinh đến đăng ký học thêm hoặc có chuyện gì cần...
Dung tìm một băng ghế vắng, trường vắng quá, vắng những bước chân vô tư hồn nhiên ngày ngày phất phơ tà áo trắng...
Bé ngồi đấy ngắm sân trường, ngắm cây cỏ lá hoa...Cảnh vật quen thuộc hằng ngày mà sao bè cảm thấy bâng khuâng. Bé nhìn những cánh hoa phượng rơi lã tã theo gió, từng cánh, từng cánh, như giọt buồn rơi rụng trong hồn mình, rồi bé nhớ lại mùa thi đã qua...
Mỗi khi nhớ đến cuộc thi...là bé lại rơi nước mắt, bé gục đầu lên đôi tay nhò chán chường và thất vọng.
Không biết là bao lâu ...Khi bé ngẩng mặt lên, bỗng bé giật mình...
Có một anh chàng dáng vẻ thư sinh đang đứng nhìn bé đăm đắm . Miệng nở nụ cười hiền hậu . Anh chìa ra cho bé một mảnh khăn giấy trắng tinh, giọng anh ấm áp dịu dàng :
- Lau mắt đi cô bé ! Mắt đỏ cả rồi !
Bé Dung mở to đôi mắt , ngơ ngác, thoáng ngại ngùng, nhưng cũng nhận chiếc khăn giấy thấm nhẹ đôi mi...
- Bị mẹ mắng hở ?
- Không !
- A ! Mới gây với bạn trai à ?
Cô bé bỗng nổi cáu :
- Chưa có !
Anh chàng vẫn đứng, dáng cao lênh khênh, vẻ cao ngạo, trào phúng...Anh như ngẫm nghĩ...Đưa đôi mắt nhìn lên những cánh phượng hồng đang lung linh trước gió...
Bỗng anh chàng cất tiếng "À" một cái và mỉm cười hỏi :
- Thi "ao" rồi phải hôn ?
Bé Dung im lặng , mím chặt đôi môi như chực khóc nữa...
Biết mình đoán đúng qua đôi mắt ướt buồn công nhận của cô bé.
Anh chàng bỗng ngồi xuống cạnh bé, giọng vỗ về, thật ngọt ngào và cũng thật ấm áp :
- Thi rớt thôi, chớ gì ? Hãy cố gắng học kỹ bài lại, năm sau thi lại sẽ đậu bé ạ !
Chợt anh nắm lấy tay bé Dung, kéo cô đi nhanh ...
Đến một gốc phượng già gần đấy, anh chàng kéo Dung ngồi xuống bên tổ kiến to . Anh chỉ cho bé :
- Nhìn xem !
Bé nhìn theo...Có một đàn kiến thật đông, Chúng hì hục tha những miếng mồi , hình như là những con dế mất đầu của mấy chú đá dế bỏ lại.
Tổ kiến nằm trên cành cao...thân cây phượng chênh chếch hơi thẳng, lũ kiến đang cùng nhau nhích một chút một, , tha thành từng nhóm. Bỗng có một nhóm bị vuột con mồi, miếng mồi bị văng trở lại dưới đất, lập tức chúng tản hàng, cụng đầu vào nhau nói gì đó...rồi mạnh ai nấy trở xuống gốc cây, hè nhau tha miếng mồi trở lên.
Cứ thế, chúng lại tiếp tục cặm cụi , kiên nhẫn tha mồi về tổ...
Bé Dung ngồi nhìn lũ kiến, chú ý nhìn cho kỷ mới thấy từng động tác siêng năng của chúng...Cũng khá lâu, Dung mới giật mình vì giọng nói gần gũi bên cạnh :
- Bé thấy không ? " Đường đi khó , không khó vì ngăn sông cách núi, mà khó vì lòng người ngại núi e sông !" là thế ! Con kiến bé tí thế , mà chúng còn không ngại gian khổ kiếm mồi , chả lẽ ta lại thua chúng hay sao ? Nếu mỗi lần tha mồi lên tổ , mà lỡ rớt , chúng bỏ luôn thì không thể nào mồi đầy tổ được .
Nhìn bé Dung ngẫm nghĩ , anh lại tiếp :
- Đừng buồn nữa nhe bé ! Đường đi thi của em không khó lắm đâu ! Thua keo này, ta bày keo khác ! Đúng không ? Tạm biệt nhé ! Anh là sinh viên Kỹ thuật, trước kia anh cũng học trường này .
Bé Dung nở một nụ cười tươi tắn và thân thiện hơn, bé đưa tay vẫy vẫy lại, khi bé thấy anh chàng vẫy vẫy tay với bé và từ từ bước đi.
Bé nhảy tót lên xe, định đạp xe về nhà, chợt bé quày xe lại gọi to :
- Ơi !Anh ơi ! Anh tên gì thế ?
Anh chàng đưa tay hét to :
- Mai gặp biết luôn nhé ! Mai bé đến trường nữa nha ! Chúc bé vui vẻ !
Dung đạp xe về nhà , lòng thấy khoan khoái một cách lạ lùng, nỗi buồn mấy ngày qua hình như đã tan biến trong lòng bé .
Bỗng , bé thấy bụng đói cồn cào...
Vừa tới nhà, là bé phóng nhanh vào nhà bếp.
Một hồi, bé trở ra với một tô cơm nguội và thức ăn...Bé cảm thấy thức ăn của mẹ hôm nay ngon lạ ! Bé ăn một cách ngon lành.
Mẹ trông thấy, thật ngạc nhiên, và mừng rỡ hỏi bé :
- Đi đâu về mà vui thế , hở con ?
Bé Dung liền bá lấy cổ mẹ nói :
- Dạ, Con ở trường về , ngày mai con sẽ đăng kí học thêm toán ở trường, để năm sau thi lại , nha mẹ ?
Mẹ sung sướng trước bất ngờ này của con , vui vẻ nói :
- Đúng rồi, phải như vậy chớ con ! Năm sau , thế nào con cũng sẽ đậu cao cho coi !
Bé Dung mỉm cười, cảm thấy rất vui khi thấy mẹ rất lo , và ủng hộ mình .
***
Hôm sau, sáng sớm bé Dung đã đạp xe đến trường, em chờ xin ghi tên đăng kí học thêm lớp hè .
Niềm vui của bé rạo rực theo tiếng lao xao của những viên sỏi dưới bước chân... Bước chân bé nhẹ nhàng, bâng khuâng đi về lớp cũ... Bé nhìn hai dãy bàn ghế thân quen, hai chiếc bảng xanh trơn láng và chiếc bàn nhỏ xinh xắn của thầy cô ngày nào giờ vắng vẻ quá ! Dung bỗng thấy rất nhớ bạn bè và thầy cô ...Nhớ ơi là nhớ ...
Bé nhìn ra ngoài, có tiếng chim ríu ra, ríu rít chuyện trò với nhau như nhắc nhở Dung mùa hè vẫn còn đó !
Đủ để cho Dung chuẫn bị một thời gian dài, học thêm và thi lại...
Chợt bé Dung nhớ đến cuộc hẹn hôm nay, nhớ đên giọng nói ấm lòng rất xa lạ và cũng rất gần gũi...Anh đến bất chợt như một cơn mưa hè rộn rã tắm mát đất trời, lá trên cành xôn xao, sân trường rợp mát...Những nỗi buồn rụng xuống, trôi đi...Những niềm vui vươn dậy tươi xanh bồng bềnh mơ ước...
Anh đến để an ủi, san sẻ nỗi buồn, động viên bé, trong lúc bé chán nản và thất vọng nhất...Bé thầm nghĩ ...May mà có anh ! Đời còn dễ thương biết mấy !
Bé thấy rất tự tin với mình, lòng dặn lòng sẽ cố gắng học thật giỏi để năm tới thi đâu : Thất bại là mẹ của thành công mà !
Bỗng dưng bé mỉm cười khi nghĩ đến lũ kiến, nhgi4 đến câu tục ngữ anh từng nhắc nhở bé, cô khẽ bảo :
- Đúng là đường đi không khó lắm !
Hải Âu
Mùa Hạ năm 2003
* Đăng trên VNST năm 2003

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét