Ba tiếng chuông reng reng reng...kéo dài. Lập tức tất cả học sinh đều xếp hàng vào lớp. Lớp của chúng tôi cũng không ngoại lệ....
Thầy Lam bước vào lớp. Chúng tôi đều đứng lên chào thầy :
- Good morning teacher !
Thầy vẫy tay, vui vẻ cười bảo :
- Please sitdown !
Chúng tôi lẹ làng ngồi xuống. Thầy mở sách ra đọc cho chúng tôi nghe bài mới, thầy giải nghĩa những từ khó và dạy chúng tôi cách phát âm ....
Sau cùng, là thầy viết bài tập lên bảng. Tiếng phấn cạ lên bảng nghe ken két...một âm thanh nho nhỏ quen tai thường ngày của chúng tôi.
Phương đang viết quay qua tôi , hỏi nhỏ :
- Tối nay nhà con Thanh khai trương quán kem, đi mở hàng không ?
Tôi vừa nhìn bảng chép đề bài vừa trả lời bạn :
- Để coi coi....
Ngọc chen vô nói hơi lớn tiếng :
- Khỏi hỏi nó đâu Phương, tới nhà kè nó đi là được rồi !
Bỗng thầy nhìn xuống , gõ thước lên bàn hỏi :
- Why don' t your exercise, Ngọc ? ( Tại sao em không làm bài của mình , Ngọc ?)
Thầy Lam khi dạy, thầy bắt buộc cả lớp trò chuyện bằng tiếng Anh với thầy . Đó là bí quyết dạy môn Anh Văn của thầy.
Ngọc đứng lên ấp úng :
- Thưa thầy...Because...
Nó ngọ nguậy đôi chân , đưa tay gãi đầu lia lịa lại ấp a ấp úng tìm lời . Thôi, chắc là bí rồi đây !
Phương nhanh nhẩu đứng lên gỡ rối :
- Becaue she is having...đau bụng ạ !
Cả lớp cười ầm lên. Rõ ràng là nhỏ chưa tìm ra thành nguyên câu tiếng Anh để thầy biết là "Tại vì cô ta đang đau bụng ".
Thầy Lam chưa biết phải xử lý thế nào trước những học sinh nổi tiếng nghịch phá trong cái lớp nổi danh " quậy " nhiều hơn học này . Thì bỗng reng reng reng....Tiếng chuông báo giờ ra chơi.
Nguyệt vỗ tay hô lớn :
- Very good ! Very good ! Tạm biệt thầy !
Tôi chợt nghĩ...Khó có ai đi học mà quên được tiếng chuông của trường mình. Chúng tôi rất yêu tiếng chuông ấy ....Nếu xa rồi có lẽ tôi và các bạn sẽ nhớ...và nhớ biết bao !
Tiếng chuông báo giờ vô học, báo giờ ra chơi và báo giờ tan trường...
Tiếng chuông đã gỡ rối cho chúng tôi thật công hiệu khi bị thầy cô sắp sửa khiển trách và bắt phạt. Cái giờ phút mà ta bị đứng trước bạn bè để nghe thầy cô hài tội...Bỗng đâu tiếng chuông cất lên reng reng phá tan bầu không khí lạnh lẽo ngột ngạt ấy để cứu nguy lúc khẩn cấp ...Đúng là có biết bao kẻ đã thọ ân chiếc chuông dễ yêu ấy !
Ngôi trường của tôi thật rộng lớn, hoa kiểng um tùm . Chúng tôi hay túa ra sân trường , tranh giành những băng ghế đá khi tiếng chuông báo giờ ra chơi. Những cành lá xanh , hoa trắng mĩ miều trồng thành hàng ngang, được tỉa xén gọn gàng làm rào chắn trong sân . Và nó được tráng xi măng bằng phẳng làm tăng thêm vẻ khang trang nề nếp....
Ngọc vừa ngồi xong, nó lôi trong cặp ra bịch táo hồng tươi xanh mơn mởn. Cả bọn lập tức kéo đến chia phần không cần mời mọc. Phương thảy trái táo vào mồm nhai nghe rau ráu, vỗ vai tôi hỏi :
- Sao mi không ăn ? Bệnh gì cử thế ?
Tôi bận theo dõi đôi bướm nhởn nhơ bay...Đáp bâng quơ :
- Nhường mi ăn đấy !
Nguyệt la lên :
- Nhỏ Kim hồi này lạ lắm nghen ! Có tâm sự gì ? Khai mau ?
Tôi đứng bật dậy, đáp :
- Tâm sự con khỉ khô !
Chợt thầy Hiền dạy môn Hóa ôm một chồng sách đi ngang, cả bọn nhao nhao :
- Kính chào thầy ạ !
Thầy giơ bàn tay lên gật gật đầu đáp lại lời chào và mĩm cười. Nhỏ Ngọc ranh mãnh :
- Thầy ơi ! Bữa nay khỏi trả bài thầy nhé !
Nhỏ Cúc cũng tiếp lời :
- Thầy ơi ! Đừng gọi em lên bảng nghen thầy !
Nếu như các thầy cô trẻ mới ra trường gặp đám chúng tôi vây như thế , sẽ lúng túng không biết đối phó thế nào. Còn thầy Hiền , thầy đã đứng tuổi , dạy lâu năm...Cái tuổi đã đã từng hiểu rõ thế nào là..." Thứ ba học trò..." nên thầy vẫn cười...nụ cười của thương yêu , bao dung và độ lượng...Và thầy đi thẳng miệng vẫn cười không nói .
Cả sân trường đến giờ giải lao bừng lên sức sống ...thầy cô cũng đứng lại trò chuyện với nhau. Học sinh chúng tôi từng nhóm một ...kể chuyện trên trời dưới đất, râm ran đấu láo với nhau, thật vui vẻ....
Tiếng chuông lại vang lên reng reng reng...cắt đứt những câu chuyện, những giọng đùa vui nghịch ngợm thoáng chốc bị gián đoạn....Chúng tôi nắm tay nhau rời băng ghế đá, kéo vào lớp...Nhỏ Ngọc nãy giờ biến đi đâu, bây giờ mới chạy hào hển như đua marathon về lớp.
Thầy Hiền cũng đủng đỉnh ôm sách vở vào lớp chúng tôi. Chúng tôi đều đứng lên kính cẩn chào thầy.
Ngồi vào bàn là thầy cầm lấy sổ điểm danh. Chúng tôi nhìn nhau ngán ngẫm , đôi mắt lấm la lấm lét im thin thít...Thầy bảo giọng trầm trầm nghiêm nghị :
- Trần Thị Thu Phương lên bảng !
Phương le lưỡi bước lên bảng , cầm cục phấn một cách nặng nhọc.
Thầy đọc đề, Phương viết....Viết đề xong là nó cầm cục phấn dụi dụi mãi.
Thầy Hiền ngoái đầu nhìn Phương và bảo :
- Em về chỗ ! Cho em khất nợ lại tuần sau nhé !
Phương nhảy tưng lên, rồi múa điệu bộ cung kính, vòng tay qua :
- Dạ ! Xin đa tạ sư phụ ạ !
Thầy không cười, không giận...nói :
- Tuần sau, làm bài không được nữa, là không điểm vô sổ , ở đó mà giễu với tôi !
Thầy nhìn vào sổ gọi tiếp...gọi tiếp...Cũng không có mấy ai giải bài toán đúng hoàn toàn.
Tôi cũng nơm nớp sợ thầy gọi. Nhưng chợt thầy gấp sổ điểm lại và nói :
- Hôm nay thầy rất buồn và rất thất vọng về lớp này. Hình như ai cũng thích chơi nhiều hơn học.
Thầy Hiền khuôn mặt buồn so , nói tiếp :
- Các em có biết các em là những người có may mắn lắm không ? Các em có biết có rất nhiều, rất nhiều trẻ em bằng tuổi các em mà không được cấp sách tới trường. Không những thế, chúng còn phải đi bán vè số, móc bao nilon, làm mướn...để tự nuôi bản thân và giúp đỡ gia đình.
Thầy Hiền ngừng nói để lấy hơi và tiếp :
- Thầy không cần kể cho các em nghe chuyện xưa tích cũ như : Ngày xửa ngày xưa có " Trần Minh khố chuối", " Lưu Bình Dương Lễ", hay " Phạm Công Cúc Hoa" v.v....đó là những gương hiếu học xa xưa, các em sẽ cho là lạc hậu, không chứng cớ ....Thầy muốn kể cho các em nghe chuyện hiện tại thời nay có biết bao nhiêu gương các em nhà nghèo vượt khó ...Cũng như em Châu Thị Ngọc Mai vượt lên số phận đã được đăng lên trên Báo Sóc Trăng , các em có muốn nghe thế nào không ?
Cả lớp đồng giơ tay lên , nói :
- Dạ ! Muốn nghe ! Muốn nghe ! Kể đi thầy !
Và thầy kể, thầy kể say sưa cho chúng tôi nghe ...Trong đó có cả chuyện các em bị khuyết tật bẫm sinh hiếu học để vượt lên số phận của mình.
Bỗng tiếng chuông reng reng reng....cắt đứt câu chuyện đang kể của thầy.
Cả lớp ai cũng im lặng , ra vẻ tiếc nuối câu chuyện dở dang...Đây là lần đầu tiên, tôi thấy lớp học của mình cứ ngồi thừ ra không một tiếng reo hò, mừng vui khi nghe tiếng chuông báo giờ tan học.
Chúng tôi tự dưng nhìn nhau, thầm nhận ra : Hình như ta đã lớn !
Nguyễn Kim Nguyên
(Giải KK cuộc thi Viết dưới Mái trường, năm 2004)

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét