Còn đâu ngày tháng tuyệt vời ?
Tình đầu anh hỡi ! Xa rồi.... thiên thu !
Hải Âu
Anh chạy xe gần tới cầu Cái Răng , anh liền hỏi tôi :
- Giờ mình chạy lại nhà nó nghe em ?
- Dạ , anh cứ chạy qua cầu Cái Răng rồi qua cầu Đầu Sấu , anh cứ chạy cặp lộ , tới Nhà Thờ An Hòa anh chạy lên chút là tới nhà ảnh hà !
Hai đứa tôi tới nhà anh Cư thì thấy vắng hoe . Tôi bấm chuông thì có một người đàn ông chạy ra . Tôi hỏi :
- Anh Cư nằm ở đâu vậy chú ?
Ông ta trả lời :
- Nó nằm ở nhà Tang lễ, nhưng chắc giờ người ta đưa nó ra Nghĩa Trang Liệt Sĩ Long Tuyền rồi đó cô. .Tôi hoảng hốt hỏi :
- Đưa bao lâu rồi chú ?
- Hồi 8 giờ .
Anh liền hỏi :
- Nghĩa Trang Long Tuyền nằm ở đâu anh ?
- Chú chạy qua Quận Bình Thủy , rồi hỏi người ta đi , chạy nhanh lên , thôi trễ à, Hai người ở đâu lên vậy ?
Tôi trả lời :
- Dạ, con ở Nhu Gia Sóc Trăng .
Rồi anh rồ máy , kêu tôi đi nhanh lên vì đã gần 10 giờ rồi .
Tôi ngồi trên xe anh chở mà như đang ngồi trên mây , nghe lòng đau như cắt . Đúng là anh đã mất thật rồi ! Không còn là tin đồn thất thiệt nữa .
Khi chúng tôi chạy vô đường vào Nghĩa Trang thì chúng tôi gặp 2 xe chở toàn công an chật ních , có mấy người mang tang trắng . Chiếc xe chạy ngang mặt chúng tôi . Anh nói :
- Chắc 2 xe này đưa đám tang thằng Cư về nè . Vậy mình cũng đi tới mộ nó luôn nghe em ?
- Dạ !
Anh chở tôi theo từng hàng mộ thẳng tắp, không bao lâu thì tới mộ anh . Chỉ còn 3,4 người lính công an ở lại . Trước mộ anh, bát chưng nhang thật nhiều nhưng đã tàn . Lúc này đâu còn ai có nhang đèn gì nữa đâu ? Hai đứa tôi quýnh quáng lo chạy xe cho nhanh nên không nhớ chuyện nhang đèn ... Tôi ngồi trước mộ anh , không thể nào cầm được nước mắt ....
Bỗng tôi thấy trong đám chưng nhang lụi tàn đó, có một cây hình như còn nguyên chưa từng bị đốt . Tôi nhổ cây nhang lên , tìm hộc quẹt , Có một người tự nảy giờ theo dõi tụi tôi , lấy quẹt ra bậc lửa cho tôi rồi nói :
- Trời , ông Cư này ổng linh thiệt . Ổng chừa cho chị một cây nhang để chị đốt cho ổng đó !
Tôi nói :
- Dạ, Cám ơn chú !
Ông ta liền hỏi anh :
- Anh chị từ đâu tới mà trễ vậy ?
Anh nói :
- Tụi tui ở Nhu Gia , nghe tin nó mất , tụi tôi tức tốc đi liền mà không kịp luôn . Cư bị gì vậy anh ?
- Ổng đi vía bà ở Châu Đốc chơi , Về gần tới Cần Thơ rồi mới bị người ta đụng té đó .
- Nó đi với ai hay đi một mình anh ?
- Có đi với mấy người bạn , hình như có Ông Lộc ở Nhu Gia đi chung nữa. Nhưng ông Cư té , ổng còn tỉnh queo hà, nên ổng kêu mấy người bạn về đi , ổng nói ổng hổng sao đâu , cho nên mấy bạn ổng đưa ổng vô bệnh viện rồi ra về hết trơn . Rồi bác sĩ thấy ổng còn tỉnh nên lo cứu mấy người bị nặng . Ai ngờ đâu để ổng lâu quá nên chết queo luôn .
Anh kêu lên :
- Trời , chắc nó té trúng đầu , chấn thương sọ não rồi , không cấp cứu liền để lấy máu bầm ra là chết chắc rồi !
Ông bạn anh Cư còn nói :
- Chờ chết rồi mới mỗ đó ! Thiệt là tội nghiệp !
Tôi không biết lúc anh Cư chạy xe có nhậu không nữa ? Nhưng tôi không dám hỏi ...
Rồi khi người lính cuối cùng chào tụi tôi ra về ...Anh mới lại nhẹ nhàng nắm tay tôi kéo tôi đứng lên , lấy tay lau nước mắt tôi rồi nói :
- Thôi , mình về đi em ! Chắc Cư nó cũng hiểu lòng em rồi !
Tôi gật đầu , rồi tôi khấn trước nấm mộ anh Cư :
- Anh hãy yên nghĩ anh nhé ! Cầu mong anh sớm được siêu thoát về nơi an nhàn vui vẻ hơn ở đây nhe !
Anh chở tôi ra khỏi Nghĩa Trang , rồi chạy về nhà anh Cư , anh nói :
- Mình ghé thăm bà già nó chút đi em !
Tôi cũng tính nói với anh như thế, nhưng anh đã nói trước rồi . Khi anh ghé lại nhà , thì tôi với anh đã lên thắp cho anh mỗi người 1 cây nhang , chị hai với má anh từ nhà dưới chạy lên rồi chúng tôi cùng nhau khóc . Chị hai nói :
- Đi đâu mà chết tức tưởi như thế đó Nguyên ơi !
Rồi chị hai ngồi nói chuyện với anh thật lâu , tôi nói chuyện với má anh Cư , tôi hỏi má :
- Vợ anh Cư có xuống không má ?
- Nó đi xuống với chồng nó , đốt cho thằng Cư cây nhang xong là ra về liền hà .
Bé Hải Bình cũng 11 tuổi rồi , khi nó vừa thấy tôi vô là khoanh tay nói liền :
- Cô Nguyên ơi ! Ba con mất rồi !
Tôi gật đầu , chảy nước mắt nói :
- Ừ , cô biết rồi ! Con rán học cho giỏi , và thật ngoan nhe !
- Dạ .
Trông bé thật ngoan và lể phép .
Tôi đi vòng vòng nhà anh Cư, nơi đây thật mát mẻ vì phía sau có khu vườn trồng nhiều cây ăn trái .
Rồi tôi đi lên bàn thờ ngắm nhìn anh trên khuôn ảnh , anh mặc bộ quân phục Công an thật oai vệ , mỗi lần xuống thăm tôi , anh không bao giờ mặc như thế cả .
Người vui tính , hiền lành như anh Cư , tại sao lại ra đi sớm thế ? Còn chỉ 1 tuần nữa là anh đã đổi về Công an Sóc Trăng rồi ....Anh chỉ mới 37 tuổi thôi .
Rồi hai đứa tôi cũng phải về ... Chị hai mời hai đứa tôi tới 21 ngày nhớ lên làm tuần ảnh .
Anh chạy xe chầm chậm , chứ không tăng tốc như bận đi , gió 2 bên đường mát rượi , làm lòng tôi tươi tỉnh trở lại . Bỗng anh nắm tay tôi hỏi :
- Nếu không gặp anh , em có ưng thằng Cư không em ?
- Em cũng không biết nữa anh à ! Vì sau này em mới biết ảnh thương em ...Chứ còn đi học , em thấy ảnh bồ bịch cũng nhiều , nên em cũng đùa với ảnh cho vui , không có ý bắt bồ với ảnh .
- Nó yêu em gần 20 năm rồi đó ! Thấy cũng tội ! Sao em biết nó bồ bịch nhiều ?
- Lúc đi học . Anh Cư làm Trưởng nhóm thơ TƠ VÀNG , chuyên làm thơ tình rồi in thành sách đem bán . Nhưng ảnh không bán , toàn là những người đẹp trong nhóm thơ của ảnh đi bán cho ảnh không hà . hihi
- Như vậy cũng đâu thể nói là bồ của nó ? Em có trong nhóm thơ của nó hôn ?
- Không anh ơi, lúc đó em lo quậy phá người ta, hơi đâu mà rảnh ngồi mần thơ ? Nhưng mấy đứa bạn em có vô nhóm thơ đó, nên em biết và nghe nói thôi , chứ em chưa biết mặt ảnh nữa .
- Rồi sao em quen nó vậy ?
Tôi thật buồn và nhớ anh Cư khi nhắc lại chuyện xưa ...Tôi liền từ từ kể cho anh nghe :
- Khi em thấy mấy đội viên của ảnh mang thơ mời em mua , em mới nói đùa :
- Mấy chị kêu ông Lệ Bất Sa lại bán đi , tui mua 10 cuốn !
Bút danh của ảnh khi ảnh làm thơ .
Chị bán thơ mới nói :
- Anh Cư không đi bán đâu , nhưng em muốn làm quen với ảnh em cứ lại nhà ảnh làm quen đi ! Ảnh dể chịu lắm !
Em mới hỏi :
- Nhà ảnh ở đường nào chị ?
- 115 đường Huỳnh Sua . Dể tìm lắm !
Em mới rủ Ngọc :
- Bữa nay vắng 1 tiết , tụi mình đi kiếm ông Lệ Bất Sa chọc ổng chơi Ngọc ơi !
Đường Huỳnh Sua thì từ Trường Hoàng Diệu đi xuống Chợ Gà , rồi quẹo qua trái là tới . Ngọc cũng đồng ý nói :
- Ừ , tao cũng muốn biết mặt ổng , nghe nói ổng đẹp trai , mà làm thơ bài nào cũng hay lắm !
- Mình chưa đọc lần nào cả ! Bây giờ mình chạy kiếm nhà ổng , nếu thấy ổng rồi , thì Ngọc ngồi trên xe đừng tắt máy, rồi chờ Nguyên vô ghẹo ổng vài câu, Nguyên chạy ra phóng lên xe, Ngọc chạy xe đi liền nghe .
- OK ! Cứ vậy nha .
Lớp em hôm đó nghỉ tiết thứ 4 , nên còn phải học 1 tiết cuối , nên tụi em chạy nhong nhong đi chơi .
Đúng là nhà số 115 rất dể tìm . Ngọc ghé lại đậu xéo xéo trước sân nhà của anh Cư cho em đi xuống . Em bước tới trước cổng nhà ảnh , bỗng em thấy 1 người đang mặc bộ đồ Pyzama xanh chạy ra hỏi em :
- Em tìm ai vậy em ?
- Dạ, Em tìm ông nhà thơ Lệ Bất Sa ạ !
Ảnh nhìn em là biết em học Hoàng Diệu rồi, vì áo có mang phù hiệu , ảnh nhìn em trân trân hỏi :
- Em tên gì ? Học lớp mấy vậy ?
Em lém lỉnh :
- Em Tên Minh Trang ạ, học lớp 9 .
- Họ gì em ?
- Dạ họ Nguyễn . Nguyễn Minh Trang .
- Mời em ngồi ! Anh là Lệ Bất Sa , Nguyễn Văn Cư nè , anh học lớp 11 B . Để anh vô trong đem nước cho em uống nghe .
- Dạ, thôi khỏi ạ !
Nhưng ảnh vừa nói là đi liền ra phía sau , em ở ngoài này vọt nhanh rồi phóng lên xe chạy tuốt .
Em mới nói với Ngọc :
- Ổng học lớp 11 B , kế lớp mình đó Ngọc .
Em phá người ta cho vui thôi , nên qua ngày sau, em cũng không bận tâm nữa ..... Tới cả tuần luôn...Một hôm nhằm giờ ra chơi , Ngọc mới nói :
- Tao với con Nguyên biết nhà ông Cư rồi đó tụi bây !
Mấy người bạn mới bu lại , hỏi :
- Ổng có tặng cuốn thơ nào cho tụi bây không ?
- Tặng gì ? Con Nguyên muốn thấy mặt ổng cho biết thôi , rồi phóng lên xe chạy liền hà !
Em mới nói đùa với tụi bạn :
- Mấy bạn biết hôn ? Ổng tên là Nguyễn Văn Cư, tui nghi là lúc nhỏ ổng khó nuôi , nên má ổng đặt tên cho ổng là Nguyễn Văn Cu , lớn lên nghe kỳ quá , đi học sợ người ta ghẹo, ổng mới lấy khai sinh thêm vô dấu ư đó .
Cả lớp vỗ bàn cười rần rần luôn .
- Đúng rồi ! Đúng rồi ! hahaha ....
Em không ngờ... ở ngoài cửa, anh Cư đang đứng chết trân nhìn em . Anh có thấy là tại em đi kiếm ảnh , chọc ghẹo ảnh trước không vậy ?
Anh không trả lời tôi , mà cười hì hì .
Anh ngừng xe , kêu tôi ghé vô quán uống đứa trái dừa cho mát rồi hãy chạy tiếp . Vừa vô quán ngồi xuống , anh nhìn tôi cười nói :
- Em kể tiếp nữa đi ! Sự thật lúc đó em học lớp 10 mà ?
- Dạ ! Ảnh cũng dạn lắm anh , đi vô lớp em tỉnh bơ rồi mời em uống nước .
Em thấy ánh mắt ảnh thành khẩn quá , nên em không nỡ từ chối , em theo ảnh vô quán cô Quốc , ảnh vừa ngồi xuống là nói liền :
- Cả tuần nay , anh vô văn phòng lục tung hết mấy cuốn danh sách học sinh lớp 9 tìm tên Nguyễn Minh Trang , mà vẫn không thấy tên đó . Em đùa cũng vui quá nhe !
- Trời , em đâu có dè anh lại đi kiếm ....
- Sự thật em tên gì trong lớp 10 C vậy ?
- Tên Nguyên , Kim Nguyên ! Cùng họ với anh đó !
Rồi em phóng nhanh về lớp , bỏ mặc ảnh ngồi ngẩn tò te ....
Ngày hôm sau , tan học ra ... em bị ảnh chặn lại, ảnh tặng em 1 cuốn thơ và một bài thơ viết tay trên trang giấy học trò ngăn trong cuốn thơ .
Anh cười hỏi tôi :
- Chắc em còn nhớ bài thơ đó hả ? Đọc cho anh nghe đi !
- Bài thơ đó tựa là :
CHO MỘT LẦN YÊU
( Tặng bé Kim Nguyên )
Tôi là kẻ bao lần đi chinh phục
Thường mang về bằng chiến thắng vinh quang
Gặp được em trong giây phút vội vàng
Con tim nhỏ mũi tên yêu bắn trúng
Em không là một anh thư oai dũng
Cũng không là người đẹp nhất trần gian
Đường trần ai trong một thoáng ngỡ ngàng
Em chiến thắng tôi nhận về thảm bại
Nhưng dẫu thua tôi không hề trốn chạy
Sẵn sàng chờ lệ thuộc bước xâm lăng
Tôi nhìn em không một chút thù hằn
Hãy tiến bước ngại ngần chi em hỡi !
Đừng trách tôi sao dại khờ chờ đợi
Khi biết mình là một kẻ bại binh
Đời tôi lần thứ nhất trước giặc tình
Chùn bước bởi tia nhìn thơ ngây quá !
Lệ Bất Sa
Anh liền khen :
- Thơ tỏ tình hay như vậy , mà em không xúc động chút nào sao ?
Tôi cười buồn :
- Tính em thích đâu ra đó, nhất là trong tình yêu anh ạ ! Vừa đọc 2 câu đầu tiên em đã biết anh Cư là người lăng nhăng ... thích bay bướm rồi !
- Rồi sau đó em ?
- Sau đó...Hình như ngày nào ảnh cũng gửi cho em 1 bài thơ tình . Ảnh luôn dõi mắt theo em . Ra về là đưa em về gần tới nhà , rồi mới đi về... Mà anh biết đó , nhà em ở tới gần bệnh viện tréo đường nhà ảnh trọ thật xa . Mấy bạn trong lớp thấy ảnh theo em tò tò , nên tụi nó chỉ cho em thấy bồ của ảnh , hai người học chung một lớp , rồi ở chung một đường Huỳnh Sua nữa . Chị ta trông mặt cũng hiền , vẻ con nhà giàu có.... Cho nên tan học, ảnh ra đưa em về , em mới vừa cười vừa nói , có ý chận đầu ảnh :
- Thôi, anh đừng đưa đón Nguyên nữa nha ! Em có bồ lâu rồi đó ! hihi
Anh không tin cười , hỏi lại :
- Bồ em học lớp mấy ? Tên gì vậy ?
- Dạ, Bồ em không có học chung trường đâu ạ, ở xa lắm !
Anh vẻ mặt đăm chiêu , im lặng đi bên em không nói ...Một hồi anh mới hỏi :
- Vậy anh làm anh nuôi em , có được không hả Nguyên ?
Đối đế lắm , em mới gật đầu cho ảnh về :
- Dạ, được ! Nhưng em cũng có nhiều anh nuôi , chị nuôi lắm ! Anh Cư đừng để ý nha ! hihi ...
Anh cười buồn hiu :
- Anh biết rồi cô bé !
Rồi anh vẫn đón đưa em như em chưa từng nói gì với ảnh vậy .
Đúng là em đã muốn cắt mối liên hệ với ảnh ngay từ đó ! Vì em thấy mặt của bồ ảnh nhìn em không vui , rồi thêm mấy người trong tập thơ của anh , hể gặp em là nhìn chằm chằm như muốn ăn thịt em luôn ...Tính em cũng không thích tranh giành, hể em biết ai theo em mà có bồ rồi là em lơ liền hà .
Rồi có lúc ảnh lại nhà em xin phép má cho ảnh chở em đi ăn sinh nhật bạn của ảnh , má em cũng cho vì cả nhà đều biết ảnh là anh nuôi của em . Rồi có khi ảnh chở em đi chùa, đi vòng vòng Sóc Trăng ngắm cảnh , nhưng ảnh rất tốt tính, ảnh tuy mang tiếng nhiều bồ bịch nhưng ảnh thật lịch sự , không hề sàm sở em lần nào ....
Có một lần... lớp em có tiết Lý Hóa . Em không thích môn học đó, dù 1 tuần chỉ có 1 tiết dành cho ban C . Tụi em 3, 4 đứa rủ nhau cúp tiết , chui qua hàng rào mé bên Trung Nghĩa, khi Thầy Hà chưa tới .
Em mới vừa chuẩn bị chui qua hàng rào thì ảnh tới , nắm tay em lại, mặt nghiêm trang nói :
- Em không được cúp cua ! Trở vô học đi em !
Em đổ quạu , nhưng cũng gắng cười nói với anh :
- Môn Lý Hóa em dốt lâu rồi anh ơi ! Nên em bỏ nó luôn rồi ! hi hi ...
- Em trở vô học đi, rồi hôm nào anh rảnh, anh sẽ chỉ cho em giỏi trở lại .
Ngọc đã chui qua rào rồi , 2 đứa bạn cũng đang chờ em :
Ngọc lớn tiếng :
- Anh Cư làm kỳ đà cản mũi không hà ! Con Nguyên là cái gì của anh mà anh quản nó ? Sao không đi lo cho bồ của anh đi ?
Em thấy mặt anh Cư tái đi, tôi đành giảng hòa nói :
- Ảnh là anh nuôi của mình nhe Ngọc !
Quay qua anh Cư , em cười khổ :
- Thôi , anh vô lớp của anh đi, em cúp lần này là lần cuối đó ! Anh yên tâm nhe !
Anh không nói , buồn hiu nhưng đứng nhìn em chui qua hàng rào rồi mới vô lớp .
Mấy lần em tưởng ảnh không còn theo em nữa ...Nhưng cách vài bữa em lại được thơ ảnh gửi , ảnh xin địa chỉ nhà em để ảnh gửi qua đường bưu điện . Có lẽ ảnh sợ ở trường bạn bè dòm ngó . Ảnh vẫn không nói với em là ảnh đã có người yêu rồi , và em cũng không bao giờ hỏi .
Tới hè, hoa phượng nở đầy , loại hoa mà em và các bạn ai cũng thích , nhưng cao quá , không hái được . Bỗng em thấy ảnh vác một cành to , đầy ắp hoa , thật là đẹp , anh lại trước mặt em và dựng nó ngay mặt em nói :
- Anh tặng Nguyên nè !
Nhè ngay lúc lớp nào cũng xếp hàng vô học. Bên 11 B của anh , và 10 C của em xếp hàng đối mặt với nhau . Nên bồ của ảnh cũng thấy .
Chị Nhàn nhà ở Kế Sách , học chung với em , chỉ ngồi bàn cuối lớp , chỉ rất hiền và chăm học, không bao giờ phá phách như tụi em, chị rất ít nói . Nhưng bữa nay chị kêu em lại nói :
- Chị thấy ông Cư theo em hoài nên chị mới nói ...Ổng đang bắt bồ với một người ở cùng xóm với chị , chỗ nào ổng cũng có một người đó em ! Em cẩn thận, đừng nghe ổng ngon ngọt mà sau này khổ đó ! Chị thương em nên mới nói ....
Em cám ơn chị Nhàn , rồi em cũng không hề đá động , hỏi han gì ảnh cả .
- Cho tới khi em hứa lấy anh , em mới gom hết thơ từ của ảnh gửi thật là nhiều ...Em đem cột thành một bó bự, rồi gói vô giấy đàng hoàng lại , em đưa cho chị Cúc nhờ chỉ đưa cho anh Cư giùm .
Anh hỏi tôi :
- Em có kèm theo lá thư từ giã nó không ?
- Không anh ! Em nghĩ ...em với ảnh chỉ là quan hệ anh em thôi , nên không nói lời chia tay gì cả ! Rồi tới ngày cưới mình , em cũng gửi thiệp mời ảnh đàng hoàng đó !
Hai đứa về tới nhà , trời cũng xế chiều ...
Anh sơn hòm tiếp , tôi dọn dẹp nhà cửa , đi chợ mua thêm thức ăn ...Săn sóc con cái....
Tôi cũng buồn và nhớ anh Cư , người anh nuôi vắng số của mình cũng mấy năm trời ...
Khi đứa con gái rượu của chúng tôi chào đời , nhà tụi tôi như hên hẳn lên . Bán buôn làm gì cũng thuận lợi . Anh cất lại nhà mới , có đầy đủ tiện nghi ...
Bốn thằng anh rất yêu em gái Châu Kim Ngân của mình . Có gì ngon tụi nó hay mua mang về cho bé .
Qua năm sau , 1991 . Cha tôi mất năm ông 73 tuổi , Chúng tôi đều về chịu tang . Anh tiếp xây mộ cha xuyên suốt ở ngoài mộ , ảnh còn vất vả hơn làm đám tang ba ảnh nữa , vì bên tôi mấy đứa em trai còn nhỏ .
Rồi tới năm 2004 . Má tôi cũng mất khi ở chung với đứa em gái thứ tám , ở Bạc Liêu . Lúc đó má 72 tuổi .
Rồi má lớn của anh, mẹ kế của anh cũng lần lượt mất. Đúng là không ai tránh khỏi tuổi già, cũng như ai rồi cũng sẽ ra đi về bên kia thế giới....
Đến năm 2009 thì anh bị bệnh , từ khi tôi gặp anh, đây là lần đầu anh chịu vô bệnh viện . Khi nghe Bác sĩ bảo anh bị bệnh Tiểu đường , anh rất buồn rầu và lo lắng .
Tôi theo sát anh an ủi anh cả tháng ...Anh mới nguôi ngoai và vui trở lại . Lúc này , chúng tôi cũng rất ít đi ra ngoài . Đi đâu anh cũng đều chở tôi theo . Hai đứa tôi như hình với bóng , nhất là không có chủ nhật nào mà chúng tôi bỏ đi lể cả . Anh không thích đi du lịch đường xa , dài ngày , anh nói :
- Mỗi ngày anh được nhìn thấy em , đêm xuống được ôm em ngủ ... Trưa, chiều được em nấu cho anh ăn những món ngon anh thích , thế là anh đời anh sướng hơn tiên rồi , anh không còn đòi hỏi gì nữa cả . Cũng không thích đi đâu nữa cả !
Nhất là bây giờ hai đứa tôi không còn phải bươn chải lo nuôi mấy đứa nhỏ . Vì bây giờ chúng đã lớn khôn hết rồi .
Có lần hai đứa nằm kể chuyện với nhau , nhắc lại lúc sinh đứa này ra sao ? Đứa kia thế nào mà cười ngất . Anh với tôi đã sống với nhau 47 năm , mà vẫn còn chuyện nói mỗi đêm , có khi hăng máu nói chuyện tới 1 , 2 giờ khuya luôn . Còn biết bao điều để nhắc , để dặn dò nhau .
Tới năm 2018 thì má của anh ở Cà Mau mất , má được 93 tuổi . Chúng tôi kéo xuống ở 4 ngày đêm tới an táng xong hết mới về . Chỉ có hai vợ chồng Út Ngân và Công giữ nhà vì nó mới sinh .
Má của anh mất , anh không khóc , chỉ có ba anh mất , anh khóc ba ngày ba đêm luôn . Đúng là...Không thể trách là thương người này, ghét người kia . Mà Ở đâu thương đó thôi !
Lúc má nghe anh bệnh cũng có lên xuống thăm anh , hai người không còn giận hờn gì nữa , nhất là má có nuôi thằng Phan 5 năm trời học đại học . Tôi nói với anh :
- Mới đây mà thằng Phan 47 tuổi rồi hén anh ?
Anh nói tiếp :
- Ừ, thằng Vũ cũng 45 ...Thằng Bình thì 41 già hết rồi ! hihi
- Thằng Giang cũng 36 rồi đó anh !
- Út Ngân thì 30 rồi !
Anh nói tiếp :
- Phải rồi , thằng Công chồng nó mất cũng gần 2 năm rồi còn gì ?
Công mất năm 2020 , mới 33 tuổi mà bị đột quỵ . Cho nên không bao lâu anh rước mẹ con út Ngân về để tiếp nuôi 2 đứa con của nó , thằng nhỏ lúc đó mới 4 tháng .
Anh nắm tay tôi cười nói :
- Tính ra mình cũng có 5 đứa cháu nội , và 2 đứa cháu ngoại rồi ! hihi
Tôi buồn buồn nói :
- Nhưng được ở cạnh mình chỉ có con của út Ngân thôi ! Kệ , Trời cho gì thì mình nhận nấy !
Anh bị bệnh nền , phải uống thuốc, chích thuốc mỗi ngày , tôi cũng lo anh đổi tính khó khăn . Nhưng anh càng ngày càng dể hơn lúc trước , bỏ hẳn hút thuốc , nhậu thì có đám gì lớn như kết sui gia , đám hỏi , đám cưới của con anh , anh mới cụng ly .
Tướng anh mập mạp , phong độ hơn lúc trẻ , gặp ai người ta cũng khen . Chỉ có tôi , bạn bè nói không thấy tôi mập lên chút nào . Tôi chỉ cười , và nghĩ mình ăn uống điều độ , thể dục mỗi ngày , không cần phải uống thuốc hằng ngày là sướng rồi , cần chi phải mập ?
Anh tuy có bệnh trong người , nhưng anh rất siêng năng . Sáng sớm anh đã thức dậy pha trà, ngồi nhâm nhi , chờ sáng ra là anh đi mở cửa trong ngoài ...Từ khi anh bệnh , tôi không cho anh làm hòm bán nữa , mà lấy sẵn của công ty về bán lại . Nhưng bây giờ mua bán chụp giựt , nhất là nghề bán hòm . Không còn như ngày xưa nữa . Tụi cò, mồi ...người ta chưa chết là có tụi đó ngồi chầu chực bắt mối . Mà những chuyện đó, nhà tôi đại kỵ , có khi người ta quen điện thoại kêu tụi tôi lại nói chuyện để mua hòm , anh còn kêu người ta chừng nào mất thì cứ lại trại mua đi , chứ anh không tới nhà .
Anh còn rất khỏe, ăn uống thật bình thường , món nào tôi nấu , anh cũng đều khen nức nở ...Anh vẫn lo lắng cho tôi từng chút , ăn uống gì cũng gọi tôi cùng ăn. Tắm cũng kêu , tối 8 giờ là kêu tôi tắt máy ngủ sớm để giữ sức khỏe .
Tôi thương anh nhất là , mỗi lần tôi có việc đi đâu , là coi như anh nhịn đói chờ tôi . Mấy lần tôi nhằn anh hoài chuyện này , mà anh vẫn như vậy . Tôi đi đâu về , xe chạy trên Cầu Nhu Gia nhìn xuống mé sông là tôi đã thấy anh đứng mé sông đợi , thấy tội nghiệp lắm .
Có mấy tháng trước , cha sở không có người bắt kinh thường ngày, nên cha nhờ tôi chiều 5 giờ 30 đi lể, tiếp cha bắt kinh ở nhà thờ Nhu Gia 1 tiếng đồng hồ . Anh không thể chở tôi đi lể thường mỗi ngày được , vì tối xuống, mắt anh hơi mờ . Lể chiều tới 6 giờ 30 mới tan . Nên tôi một mình chạy xe đạp đi lể . Nhưng mỗi lần về gần tới nhà là tôi đã thấy anh cầm đèn pha rọi cho tôi thật sáng . Tối nào cũng thế ...Làm Út Ngân nói :
- Mẹ đi lể cũng như đi giùm cho ba thôi , vì ba không đi , mà ba cứ đi ra đi vô 3, 4 lần chờ mẹ hoài luôn hà !
Không ngờ anh ra đi thật đột ngột ngay lúc mùa đại dịch đang rộ lên . Đó là ngày 20/12/2021. Không những Cả nhà tôi đau đớn sững sờ , mà cả một xóm, cả một khu chợ và các bà con họ hàng ai cũng đều bàng hoàng khi nghe tin anh mất . Lúc anh mới vừa 70 tuổi . Mấy đứa nhỏ bàn nhau chờ anh đúng 70 tuổi tụi nó làm lể thất tuần cho anh , mà chưa kịp tới ngày ....
Anh ra đi , đang lúc cả nhà đều mắc Co vit ... Chắc anh không nỡ xa tôi , nên từ lúc anh mất cho tới hôm nay là đúng 6 tháng . Tôi vẫn chiêm bao thấy anh về...
Khi anh chưa tới 49 ngày thì tôi thấy anh đứng xa xa nhìn tôi , không nói năng , anh thật buồn bã ...Tôi chán nản và buồn bực, không thiết ăn uống , tôi nghĩ : Nếu như biết chắc chắn khi mình cùng chết theo anh , mình sẽ được cùng nắm tay anh đi đâu cũng được , miễn gặp lại nhau là mãn nguyện rồi . Nhưng nếu không gặp anh , tôi sẽ như thế nào ? Có phải càng làm cho con cái thêm đau lòng nữa không ?
Tối ngày tôi cứ tra trên Google để hỏi : Người mất sẽ đi về đâu ? Người mất có còn nhớ người thân của mình không ? Tôi đọc mãi mà thấy câu trả lời nghe mơ hồ quá, vì có ai chết lần nào đâu mà biết ?
Anh mất rồi, tôi cũng giải tán Trại hòm luôn .
Tới 100 ngày , bà con dòng họ kéo đến chật nhà. Các con tôi mặc đứa nào nấy cúng ...Nhà thờ có cha và người ở nhà thờ như dì phước và Hội đồng Giáo xứ tới cầu siêu cho anh. Tôi cùng mọi người cũng cầm cuốn sách đọc cầu cho anh , nhưng khi tới lượt gia chủ đọc phần xướng , thì tôi khóc không thể đọc được ....
Cho tới hôm nay , có khi tối xuống tôi vẫn chờ anh về ...Đêm nào nằm mơ thấy anh , là ngày đó tôi thật vui . Cách 2, 3 ngày mà không nằm mơ thấy anh là tôi lại khóc . Lúc còn anh , tôi cứ nghĩ khó ai có thể chọc được tôi khóc lắm ! Anh cũng hay nói như vậy . Nhưng bây giờ sao tôi lại mau nước mắt quá, đi chợ gặp người quen nhắc tới anh , là tôi lại rơi nước mắt ...Nửa đêm chợt thức giấc , tôi lại nhớ anh da diết và chắc lưỡi như con thạch sùng ...vì tôi tiếc sao không chú ý anh kỹ một chút , không lo cho anh hết mình , tôi cứ mãi trách mình .mỗi đêm ....
.Tôi luôn cầu nguyện cho anh sớm được lên thiên đàng với chúa . Tôi nói với chúa , những tội lỗi nào của anh còn vướng lại , tôi xin nhận hết , Những thánh lễ tôi đi dự mỗi tuần ,tôi xin nhường lại hết cho anh . Xin chúa đừng bỏ anh , vì lúc sống anh cũng chịu quá nhiều khổ lụy ở trần gian rồi .....
Vẫn biết con người luôn sống chết là do số , nhưng thà tới số thì cho tất cả tận thế một lượt đi, đỡ phải kẻ khóc thương tiễn đưa người đi trước như vậy , nghĩ ra...Trời già cũng còn ghen tuông với tôi lắm !
Nhờ có 2 đứa cháu ngoại luôn quấn quýt bên tôi, tôi cũng nguôi ngoai nỗi buồn phần nào , nhưng khi đêm về tôi lại khóc nhớ anh . Tôi mới biết : không có ai lấp kín được chỗ trống của anh trong lòng tôi . Mong sao thời gian là liều thuốc chữa cho những nỗi buồn được phôi pha , tôi chỉ cần khi nhớ đến anh , tôi sẽ nhìn ảnh anh mà mỉm cười, tâm hồn bớt đi nỗi sâu xé đớn đau như hiện tại thì lòng tôi mới tạm yên ổn được .
Trải qua bao nhiêu năm sống giữa cuộc đời tạm bợ này , gần 70 tuổi , tôi mới nhận thức ra rằng, khi yêu ai ta không bao giờ đoán trước được trái tim mình nó sẽ ngã về đâu ? Không thể nào ngồi suy nghĩ , hoặc phân tích cặn kẻ . Chuyện của con tim là những chuyện tình không suy tư , không ngờ được . Nếu ta biết sắp đặt cho một cuộc tình nào đó thì đúng là tình yêu đó có thủ đoạn .
Hãy biết trân trọng tình yêu ! Trong lúc chưa phải chia xa ... Hãy để cho trái tim mình luôn thức giấc , để mãi hâm nóng tình yêu ! Nếu trong tình yêu có tính toán thiệt hơn ...thì tình yêu đó không bao giờ bền vững , mọi người ạ !
Xin chân thành cảm tạ tất cả các bạn trên Facebook đã cùng đồng hành , động viên Hải Âu hoàn thành tập Bút Ký này . Mến chúc mọi người luôn an lành , may mắn và thảnh thơi cuộc sống mỗi ngày !
Hải Âu , 17.06.2022
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét