THƯƠNG TIẾC NHÀ THƠ PHẠM NGỌC VĨNH
Tôi chưa từng gặp mặt anh, cũng chưa từng trao đổi với anh bao giờ...Nhưng tôi đã đọc được nhiều bài thơ của anh, những bài thơ như : Tôi cùng hắn, Xuân về trên cánh thơ ươm, Cứ mộng cứ hoài, Ông ơi ! Lục bát cầu trăng, Kệ đời, Theo cánh chim bay, Trách biển, Bụi mưa, Say Trăng.....
ĐỘ NÀY SAO THẾ MƯA ƠI !
Một đời rau ngót lao xao
Cũng vì cái nỗi ước ao rô về
Đậm tình hương ngát hồn quê
Canh rô nấu ngót đê mê đầu mùa.
***
Độ này cứ khát cơn mưa
Áo tơi chân đất tình xưa xập xùi
Đầu mùa mưa dập mưa vùi
Ngược dòng rô có nhớ mùi canh chan...
Mình thích bài thơ này của anh nhất , có lẽ quê anh giống quê mình, quê mình cũng có cá rô , rau ngót...Mình giống anh vì rất thích cá rô ...
Cũng như : MỘT THOÁNG QUÊ NHÀ của anh
Ngày nào khoai nướng bẻ đôi
Giằng nhau than lửa bay rơi sém quần
Đói cơn mặc vỏ sận sần
Miệng nhai tay phủi đâu cần khoai ơi !
Thật là giản dị đời thường, thơ anh chơn chất tự nhiên, nhưng chất chứa tình người ở quê nhà thật thiết tha triều mến,...
Bài thơ TÓC BAY của anh cũng thế , duyên dáng , hồn nhiên và lãng tử :
Tóc gió
Bao ngày không bay nữa
Một người vẫn hát
Hát mê say
Một người
Nơi xa đâu có biết
Tình sợi xoắn nồng
Vắt qua đây....
Nhưng anh đã ra đi rồi ! Anh đã xa ngút ngàn...Cơ hội gặp gỡ cũng không còn nữa ...Nhưng anh vẫn còn nằm mãi trong kí ức tôi , người bạn thơ , người đàn anh tôi rất quý ...Cảm ơn những bài thơ ngọt ngào, dân dã và bình dị của anh ! Chúc anh ra đi an lành , vui vẻ dù bất cứ phương trời xa xôi cách biệt với âm dương ..... nhưng có lẽ anh sẽ không hề quên mái nhà chung của VNTĐ đâu ! Anh nhỉ ?
Hải Âu
Một ngày buồn , 22.8.2018

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét