Thứ Ba, 27 tháng 6, 2023

112 - CHUYỆN MẸ CHỒNG NÀNG DÂU


 CHUYỆN MẸ CHỒNG NÀNG DÂU


Mình đang xem phim VN dài tập : "Muôn Kiểu Làm Dâu," phim chiếu 4 cảnh gia đình luôn có cảnh náo loạn đủ kiểu trong nhà. Nhưng cảnh nào cũng thật tội nghiệp cho những kiếp làm dâu.
Càng xem tôi lại càng nhớ tới gia đình mình ngày xưa. Càng xem tôi càng thấy nhớ và thương ông xã mình dể sợ...
Tôi lấy anh, bạn bè ai cũng bàn ra tán vào, phê bình đủ thứ... Vì tôi đã có tới 4 bà mẹ chồng. Lúc đó lỡ hứa lấy anh nên tôi cũng rất hoang mang không ít. Nhất là lúc đó hai đứa tôi còn rất trẻ.
Thế nhưng gần 50 năm chung sống bên nhau. Anh chưa bao giờ để tôi bị người mẹ chồng nào ăn hiếp, dù chỉ một ngày.
Anh luôn sẵn sàng bảo vệ tôi bất cứ lúc nào. Anh cứ mặc cho bà con dòng họ nói ra nói vào...
Nhiều năm sau đó... Càng lớn tôi mới hiểu ra anh cố tình không bao giờ cho tôi tiếp cận gần gũi với mẹ chồng nào cả. Có giỗ hoải gì anh cũng chở tôi tới rồi chở tôi về. Tôi luôn ở trong tầm mắt anh. Đói no gì chúng tôi cũng đều ôm nhau sống cùng cười cùng khóc với nhau riêng lẽ với thế giới riêng tư của mình...
Càng xem phim tôi càng nhớ anh quá. Nhiều đêm ôm ảnh của anh vào lòng. Tôi bật khóc...
Cho đến bây giờ dù anh không còn ở bên tôi. Để san sẻ niềm vui nỗi buồn với nhau. Nhưng lần nào tôi buồn tôi bệnh là đêm đó tôi lại thấy anh. Anh nhìn tôi âu yếm mĩm cười... Có lẽ vì thế mà tới hôm nay tôi mới luôn tin tưởng và sống vì anh.
Tôi biết chắc chắn rằng. Thế giới bên kia cũng rất gần, cho nên anh vẫn còn luôn nhớ tới tôi.
Anh ơi ! Em cảm ơn tình anh. ! Cảm ơn những gì anh đã lo lắng che chở cho em. Mà lúc đó em hình như rất vô tư không hề nhìn thấy.
Bây giờ anh đang ở đâu ? Hả anh ? Cầu chúa luôn giữ gìn che chở cho anh. Để anh luôn an lành chờ em về bên anh nhé !

Hải Âu... 20/5/2023
* Mến chúc mọi người luôn An lành hạnh phúc và vui vẻ trong cuộc sống nhé.

Thứ Bảy, 24 tháng 12, 2022

111 - ĐÊM NOEL EM NHỚ ANH



 

ĐÊM  NO EL  EM  NHỚ  ANH...


Anh yêu dấu !

     Thế là hai mùa Giáng sinh đi qua ...Ta đã mất nhau ...Ta đã vĩnh viễn không còn thấy nhau ...Không còn đi lể bên nhau nữa ...Mãi tới bây giờ em cũng không chấp nhận được sự thật này , anh có biết không hả anh yêu ?

     Em cùng ba mẹ con Út Ngân đi nhà thờ cùng viếng hang đá , Chúa hài đồng vẫn hiền lành tươi cười ... xung quanh được kết hoa đèn thật rực rỡ ...Nhạc trổi tưng bừng...Ai ai cũng vui vẻ nói cười bên nhau ...Nhưng chỉ có riêng em nghe  thật cô đơn anh ạ . Có lẽ Út Ngân cũng không vui lắm , nên mới vừa nghe người ta múa phần đầu tiên thì tụi em cũng đứng lên ra về ...

     Bốn người  đèo  nhau  trên một chiếc xe ...Từ khi anh ra đi , mẹ con em cùng hai đứa cháu ngoại thường đèo nhau đi rong như thế ...Đùa cũng lắm , giỡn cũng nhiều ...Nhưng 4 người tụi em trong sâu thẳm trong lòng rất là buồn anh ạ . Bốn người cùng đèo nhau trên một chiếc xe ...cả 4 người đều mất cha ! Và em và Út Ngân đều mất chồng . Em biết Ngân không dám nhắc đến anh và Công khi cả nhà đang đón mừng lễ Noel...Vì Ngân rất sợ chạm vào nỗi đau của em và cũng là của nó !

     Anh yêu ơi ! Nhiều đêm em cứ tự hỏi lòng ...Có đúng là mình đã mất nhau mãi mãi rồi sao ? Hả anh Viễn của em ? Em nhìn lên bàn thờ mỗi ngày , đưa tay sờ soạn khuôn ảnh  của anh mà tưởng tượng như  ngày xưa ta từng đùa giỡn với nhau , em rất thích vuốt mặt anh và mũi của anh , lúc đó anh liền nắm lấy tay em lại mà mân mê , rồi hôn lên những ngón tay em, em nghe  môi anh nồng ấm ...Anh có biết không ? Em cứ mãi nhớ hoài những kỹ niệm của chúng ta ... vui cũng lắm mà buồn cũng nhiều ...

         Bây  giờ ...Em phải tập quên anh để sống sao anh ? Em biết , một năm qua anh thường về thăm em an ủi em trong giấc chiêm bao , vì em biết anh rất lo cho em , sợ em không chịu nỗi cú sốc này...

       Để  bây giờ , đêm về em rất ít khi  chiêm bao thấy anh , kể từ khi đám giỗ  1 năm của anh xong là em cũng từ từ không  còn thấy anh về thăm em thường trong giấc chiêm bao nữa ...Anh có biết em nhớ anh lắm không ? 

      Tại sao em không còn thấy anh  mỗi đêm nữa vậy ? Hả anh ? Hiện anh đang ở đâu anh ? Nơi đó anh có sao không . Hãy báo mộng cho em biết anh nhé  ! Em mong thấy anh mỗi đêm đó , anh ạ ! Anh nhớ về thăm em nhé ! Nhớ anh thật nhiều ...Chồng yêu quý  của em ! 


Hải Âu, 29.12.2022


   

 


Thứ Bảy, 1 tháng 10, 2022

110 - HÔM NAY


 HÔM NAY

Hôm nay ... Mùng 01 tháng 8 âm lịch...
Đã qua rồi tháng bảy ! Tháng mà đêm nào tôi cũng mơ thấy anh ....Tôi rất vui khi trong mơ tôi thấy anh vẫn khỏe mạnh , vui vẻ và săn sóc thương yêu tôi , anh nói :
- Nhà của anh , anh ở đây với em , anh không đi đâu cả !
Bỗng tôi thấy lo sợ khi nghĩ rằng qua tháng bảy tôi sẽ không còn thấy anh về thăm tôi nữa ... Lòng nghe buồn thật buồn ...
Mới hôm qua ...Tôi mơ thấy anh , một giấc mơ thật buồn cười... Tôi thấy anh ngồi nói chuyện với Giang , thằng con trai út . Hai cha con ăn mặc chỉnh tề cùng ngồi chờ tôi thay đồ để đi ăn tiệc với sui gia...Khi đang thay đồ trên lầu . Ở dưới tôi nghe anh nói với Giang :
- Giang à, Mẹ con có máu khùng đó , con có biết hôn vậy ?
Tôi không ngờ anh nói với con về tôi như thế , tôi phóng nhanh từ trên lầu xuống , tính để đôi co với anh ....Không ngờ tôi giật mình tỉnh giấc ....Thì ra Từ trong giấc mơ anh cũng thích đùa với tôi như thế !
Hải Âu, 27.08 .2022 - (1.08 al )

* Mến chúc cả nhà FB thân yêu tháng mới âm lịch an lành , hạnh phúc và luôn gặp nhiều may mắn nha !

Thứ Sáu, 9 tháng 9, 2022

109 - NHẬT KÝ CHO ANH


NHẬT KÝ  CHO  ANH


     Anh yêu dấu !

     Thế là Trung thu năm nay , năm đầu tiên vắng anh,  nhà đã quạnh quẽ  khi không có anh , giờ Trung thu về  càng nghe  trống vắng bội phần . 

Em nhớ, anh rất thích  ăn bánh pía nhưn sầu riêng, nhưn  khoai  môn. hơn ăn bánh Trung thu ...Hồi hôm qua em có cúng cho anh 1 cái nhưn  khoai  môn hột vịt muối thiệt ngon. Kệ, anh không ăn nhưng cũng nhìn cho vui nhe ! 

    Anh có biết hôn ?

Từ khi anh ra đi  đã hơn 9 tháng rồi, em không dám mua hột vịt muối ăn luôn đó . Vì hể ăn là càng nhớ anh nhiều hơn. Em nhớ anh từ khi ở với em , biết em rất thích ăn vịt muối , mà chỉ ăn tròng đỏ thôi. nên anh luôn ăn tròng trắng  .Mới đầu , em vô tư tưởng anh thích ăn như vậy . Sau này , Út Ngân mới nói :

-   Tại ba nhường cho mẹ đó ! Chứ ai ngu ăn tròng trắng không, mặn thấy mồ hà !

Em mới suy nghĩ  thật lâu và   cười  hỏi Ngân :

-   Thiệt hả Ngân ?

Ngân  nhìn em cười  rồi cũng   lắc đầu cười ...

   Đêm nay anh có nhớ em không , hả anh ? Em rất nhớ anh đó , nhưng bù vào đêm đêm vẫn còn  thấy được anh , em  vui lắm ....dù không biết thấy anh hoài có sao không nữa ?

   Nhưng em biết rõ  , lúc còn sống bên em anh  là người rất hiền lành , thương vợ thương con, không hề sát sinh ,  sống    rất nhân hậu , không hề biết lừa lọc ai....cho nên chúa đã rước anh lên trời rồi ! 

   Theo đạo của mình , không hề có chuyện đi đầu thai , cho nên làm gì có hai chữ siêu thoát phải không anh ?  Bên đạo mình chỉ có thiên đàng và hỏa ngục . nếu ai có tội thì đã bị quỷ sứ hành hình rồi, còn ai hiền lành  như anh thì chắc đang theo các thiên thần chu du thế giới ....Nên mỗi đêm anh mới ghé về thăm em , đúng không anh ?

  Nhưng đêm nào em cũng lần  chuỗi hạt nhường cho anh, đầu tháng em đi xin lể cho anh. Nếu anh đã lên thiên đàng rồi thì những phước phần đó em vẫn được hưởng , có mất đi đâu , đúng hôn anh .?

    Bữa nay, mới 3 h sáng em chiêm bao thấy anh về nằm cạnh em . anh quay qua ôm em làm em giật mình tỉnh giấc , rồi thức luôn , không ngủ lại được nữa . Thấy đói bụng, em ra nấu nước ăn sạch hết 1 gói mì chay . Điệu này không bao lâu em sẽ ú như heo mất .

   Anh cũng biết tính em rồi, khi vui vẻ, thì lăng xăng , đùa giỡn chứ ít chịu ăn nhiều uống nhiều. nhưng khi buồn, thì  đụng gì ăn nấy ...Chắc mai mốt em thành con heo ú ị thiệt rồi, vì lúc này mấy đứa đều đi học. Bảo Nam cũng vô lớp mầm ...Em  ở nhà một mình , buồn lắm đó anh ạ. Anh nhớ đừng bỏ em một mình nhe .

     Đêm nay, rằm tháng tám  trung thu nè anh   ! Em khui bánh ra cúng ba và anh . Em nhìn đôi mắt nhung của anh đang nhìn em cười ấm áp ....

    Hãy phù hộ các con mình nghe anh, chúng lang bạt không thích ở quê nhà . Mong sao chúng đều mạnh khỏe  và sống tốt thật tốt như ba mẹ nó ngày xưa nha anh ! 

    Một đêm nhớ anh ! Chúc anh yêu bên kia thế giới luôn an lành  thảnh thơi nhé ! 


Hải Âu, 10.09.2022 

(Đêm trung thu 15/8 al)

   


Thứ Tư, 15 tháng 6, 2022

108 - CHUYỆN TÌNH KHÔNG SUY TƯ Tập 21 Tập Cuối ( Bút Ký của Hải Âu)


CHUYỆN  TÌNH  KHÔNG  SUY  TƯ           Tập  Cuối 


      Còn đâu ngày tháng tuyệt vời ?

Tình đầu anh hỡi ! Xa rồi.... thiên thu ! 

Hải Âu 


      Anh chạy xe gần tới cầu Cái Răng , anh liền hỏi tôi :

-   Giờ mình chạy lại nhà nó nghe em ?

-   Dạ ,  anh cứ chạy qua cầu Cái Răng  rồi qua cầu Đầu Sấu , anh cứ chạy cặp lộ , tới Nhà Thờ An Hòa anh chạy lên chút là tới nhà ảnh hà ! 

     Hai đứa tôi tới nhà anh Cư thì thấy vắng hoe . Tôi bấm chuông thì có một người đàn ông  chạy ra . Tôi hỏi :

-   Anh Cư nằm ở đâu vậy chú ?

Ông ta trả lời :

-   Nó nằm ở nhà Tang lễ, nhưng chắc giờ người ta đưa nó ra Nghĩa Trang Liệt Sĩ Long Tuyền rồi đó cô. .Tôi hoảng hốt hỏi :

-   Đưa bao lâu rồi chú ?

-   Hồi 8 giờ .

Anh liền hỏi :

-   Nghĩa Trang Long Tuyền nằm ở đâu anh ?

-   Chú  chạy qua Quận  Bình Thủy , rồi hỏi người ta đi , chạy nhanh lên  , thôi trễ à, Hai người ở đâu lên vậy ?

Tôi trả lời :

-   Dạ, con ở Nhu Gia Sóc Trăng .

Rồi anh rồ máy , kêu tôi đi nhanh lên vì đã gần 10 giờ rồi .

     Tôi ngồi trên xe anh chở mà như đang ngồi trên mây ,  nghe  lòng  đau như cắt . Đúng là anh đã mất thật rồi !  Không còn là tin đồn thất thiệt nữa .

     Khi chúng tôi chạy vô đường vào Nghĩa Trang thì chúng tôi gặp  2 xe chở toàn công an chật ních , có mấy người mang tang trắng . Chiếc xe chạy ngang mặt chúng tôi .  Anh nói :

-   Chắc 2 xe này đưa đám tang thằng Cư  về nè .  Vậy mình cũng đi tới mộ nó luôn nghe em ?

-   Dạ  !

     Anh chở tôi theo từng hàng mộ thẳng tắp, không bao lâu thì tới mộ anh . Chỉ còn 3,4 người  lính công an ở lại   .  Trước mộ anh, bát chưng nhang  thật nhiều nhưng  đã tàn . Lúc này đâu còn ai có nhang đèn gì nữa đâu ? Hai đứa tôi quýnh quáng lo chạy xe cho nhanh nên không nhớ chuyện nhang đèn ... Tôi ngồi trước mộ anh , không thể nào cầm được nước mắt .... 

    Bỗng tôi thấy trong đám chưng nhang lụi tàn đó, có một cây hình như còn nguyên chưa từng bị đốt . Tôi nhổ cây nhang lên , tìm hộc quẹt , Có một người tự nảy giờ theo dõi tụi tôi , lấy quẹt ra bậc lửa cho tôi rồi nói :

-   Trời , ông Cư này ổng linh thiệt .  Ổng chừa cho chị một cây nhang để chị đốt cho ổng đó !

Tôi nói :

-  Dạ, Cám ơn chú ! 

Ông ta liền hỏi anh :

-   Anh chị từ đâu tới mà trễ vậy ?

Anh nói :

-   Tụi tui ở Nhu Gia , nghe tin nó mất , tụi tôi tức tốc đi liền mà không kịp luôn  . Cư bị gì vậy anh ?

-   Ổng đi vía bà ở Châu Đốc chơi , Về gần tới Cần Thơ rồi mới bị người ta đụng té  đó .

-   Nó đi với ai hay đi một mình anh ?

-  Có đi với mấy người bạn , hình như có Ông Lộc ở Nhu Gia đi chung nữa.  Nhưng ông Cư té , ổng còn tỉnh queo hà, nên  ổng kêu mấy người bạn về đi , ổng nói ổng  hổng sao đâu , cho nên mấy bạn ổng đưa ổng vô bệnh viện rồi ra về hết trơn . Rồi bác sĩ thấy ổng còn tỉnh nên lo cứu  mấy người bị nặng . Ai ngờ đâu để ổng  lâu  quá nên chết queo luôn . 

Anh kêu lên :

-   Trời , chắc  nó té trúng đầu , chấn  thương  sọ  não rồi , không cấp cứu liền  để lấy máu bầm ra là chết chắc rồi ! 

Ông bạn anh Cư còn nói :

-   Chờ chết rồi mới mỗ đó ! Thiệt là tội nghiệp ! 

Tôi không biết lúc anh  Cư chạy xe có nhậu không nữa ? Nhưng tôi không dám hỏi ...

    Rồi khi người lính cuối cùng chào tụi tôi ra về ...Anh mới lại nhẹ nhàng nắm tay tôi kéo tôi đứng lên , lấy tay  lau nước mắt tôi rồi nói :

-    Thôi , mình về đi em ! Chắc Cư nó cũng hiểu lòng em rồi ! 

Tôi gật đầu , rồi tôi khấn  trước nấm mộ anh Cư :

-   Anh hãy yên nghĩ anh nhé ! Cầu mong anh sớm được siêu thoát về nơi an nhàn vui vẻ hơn  ở  đây nhe ! 


    Anh chở tôi ra khỏi Nghĩa Trang , rồi  chạy về nhà anh Cư , anh nói :

-    Mình ghé thăm bà già nó chút đi em !

    Tôi cũng tính nói với anh như thế, nhưng anh đã nói trước rồi .  Khi anh ghé lại nhà , thì tôi với anh đã lên thắp cho anh  mỗi người 1 cây  nhang , chị hai với  má anh  từ nhà dưới chạy lên rồi chúng tôi cùng nhau khóc .  Chị hai nói :

-   Đi đâu mà chết tức tưởi như thế đó Nguyên ơi ! 

Rồi chị hai ngồi nói chuyện với anh thật lâu , tôi nói chuyện với má anh Cư , tôi hỏi má :

-   Vợ anh Cư có xuống không má ?

-   Nó đi xuống với chồng nó , đốt cho thằng Cư cây nhang xong là ra về liền hà  .

    Bé  Hải Bình cũng 11 tuổi rồi , khi nó vừa thấy tôi vô là khoanh tay nói liền :

-    Cô Nguyên ơi ! Ba con mất rồi ! 

Tôi gật đầu , chảy nước mắt nói :

-   Ừ , cô biết rồi ! Con rán học cho giỏi , và thật ngoan nhe ! 

-   Dạ  .

 Trông bé thật ngoan và lể phép .

    Tôi đi vòng vòng nhà anh Cư, nơi đây thật mát mẻ vì phía sau có khu vườn trồng nhiều cây ăn trái  .

     Rồi tôi đi lên bàn thờ ngắm nhìn anh trên khuôn ảnh , anh mặc bộ quân phục Công an  thật oai vệ , mỗi lần xuống thăm tôi , anh không bao giờ mặc như thế  cả .

     Người vui tính , hiền lành như anh Cư , tại sao lại ra đi sớm thế ? Còn chỉ 1 tuần nữa là anh đã đổi về Công an Sóc Trăng rồi  ....Anh chỉ mới 37 tuổi thôi .

     Rồi hai đứa tôi  cũng phải về ... Chị hai mời hai đứa tôi tới 21 ngày nhớ lên làm tuần ảnh .


     Anh chạy xe chầm chậm , chứ không tăng tốc như bận đi , gió 2 bên đường mát rượi , làm lòng tôi tươi tỉnh trở lại . Bỗng anh nắm tay tôi hỏi :

-  Nếu không gặp anh , em có ưng thằng Cư không em ?

-   Em cũng không biết nữa anh à ! Vì sau này em mới biết ảnh thương em ...Chứ còn đi học , em thấy ảnh bồ bịch cũng nhiều , nên em cũng đùa với ảnh cho vui , không có ý bắt bồ với ảnh .

-     Nó  yêu em gần 20 năm rồi đó ! Thấy cũng tội !  Sao em biết nó bồ bịch nhiều ?

-  Lúc đi học  .  Anh Cư  làm Trưởng nhóm thơ TƠ VÀNG , chuyên làm thơ tình rồi in thành sách đem bán  .  Nhưng ảnh không bán ,  toàn là những người đẹp trong nhóm thơ  của ảnh đi bán cho ảnh không hà . hihi

-   Như  vậy cũng đâu thể nói là bồ của nó  ?    Em có trong nhóm thơ của nó hôn ?

-  Không anh ơi, lúc đó em  lo quậy phá người ta, hơi đâu mà rảnh ngồi mần thơ ? Nhưng mấy đứa bạn em có vô  nhóm thơ đó, nên em biết và nghe nói thôi , chứ  em chưa biết mặt ảnh nữa . 

-   Rồi sao em quen nó vậy ?

Tôi thật buồn và nhớ anh Cư  khi nhắc  lại chuyện xưa ...Tôi liền từ từ  kể cho anh nghe  :

-  Khi em thấy mấy đội viên của ảnh mang thơ mời em mua  , em mới nói đùa :

-   Mấy chị kêu ông Lệ Bất Sa  lại bán đi , tui mua 10 cuốn !

 Bút danh của ảnh khi ảnh làm thơ   .

Chị bán thơ mới nói :

-  Anh Cư không đi bán đâu , nhưng em muốn làm quen với ảnh em cứ lại nhà ảnh làm quen đi ! Ảnh dể chịu lắm !

Em mới hỏi :

-   Nhà ảnh ở đường nào chị ?

-   115  đường Huỳnh Sua . Dể tìm lắm !

  Em mới rủ Ngọc :

-  Bữa nay vắng 1 tiết , tụi mình đi kiếm ông Lệ Bất Sa chọc ổng chơi Ngọc ơi !

   Đường Huỳnh Sua thì từ Trường Hoàng Diệu đi xuống Chợ Gà , rồi quẹo qua trái là tới   . Ngọc cũng đồng ý nói :

-  Ừ , tao cũng muốn biết mặt ổng , nghe nói ổng đẹp trai , mà làm thơ bài nào cũng hay lắm ! 

-   Mình chưa đọc lần nào cả !  Bây giờ mình chạy kiếm nhà ổng  , nếu thấy  ổng rồi , thì Ngọc ngồi trên xe đừng tắt máy,  rồi chờ Nguyên vô ghẹo  ổng  vài câu,  Nguyên chạy ra phóng lên xe, Ngọc  chạy xe đi liền nghe .

-   OK  ! Cứ vậy nha .

    Lớp em hôm đó  nghỉ  tiết thứ 4 , nên còn phải học  1 tiết cuối , nên tụi em chạy nhong nhong đi chơi .

     Đúng là nhà số 115 rất dể tìm . Ngọc ghé lại đậu xéo xéo  trước sân  nhà của anh Cư cho em đi xuống . Em  bước tới trước cổng  nhà ảnh , bỗng em  thấy 1 người đang mặc bộ đồ  Pyzama  xanh chạy ra hỏi em :

-  Em tìm ai vậy em ?

- Dạ, Em tìm ông nhà thơ Lệ Bất Sa ạ ! 

Ảnh nhìn em là biết em học Hoàng Diệu rồi, vì áo có mang phù hiệu , ảnh nhìn em trân trân hỏi :

-  Em tên gì ? Học lớp mấy vậy ?

Em  lém lỉnh :

-   Em  Tên Minh Trang ạ, học lớp 9 .

-  Họ gì em ?

-  Dạ họ Nguyễn . Nguyễn Minh Trang .

-  Mời em ngồi !  Anh là Lệ Bất Sa , Nguyễn Văn Cư nè , anh học lớp 11 B . Để anh vô trong đem nước cho em uống  nghe . 

-  Dạ, thôi khỏi ạ ! 

Nhưng ảnh vừa nói là đi liền ra phía sau , em ở ngoài này vọt nhanh rồi  phóng lên xe chạy tuốt   .

Em mới nói với Ngọc :

-   Ổng học lớp 11 B , kế lớp mình đó Ngọc .

    Em phá người ta cho vui thôi , nên qua ngày sau,  em cũng không bận tâm nữa  .....  Tới cả tuần luôn...Một hôm nhằm giờ ra chơi , Ngọc mới nói :

-   Tao với con Nguyên biết nhà ông Cư rồi đó tụi bây ! 

Mấy người bạn mới bu lại , hỏi :

-   Ổng có tặng cuốn thơ nào cho tụi bây không ?

-  Tặng gì ? Con Nguyên muốn thấy mặt ổng cho biết thôi , rồi phóng lên xe chạy liền hà ! 

Em mới nói  đùa với tụi bạn :

-  Mấy bạn biết hôn ? Ổng tên  là  Nguyễn Văn Cư, tui nghi là lúc nhỏ ổng khó nuôi , nên má ổng đặt tên cho ổng là Nguyễn Văn Cu , lớn lên nghe kỳ quá ,  đi học sợ người ta ghẹo, ổng mới lấy khai sinh thêm vô dấu ư đó .

   Cả lớp vỗ bàn cười rần rần luôn .

-   Đúng rồi ! Đúng rồi ! hahaha  ....

     Em không ngờ... ở ngoài cửa,  anh Cư  đang đứng chết trân nhìn em . Anh có thấy là tại em đi kiếm ảnh , chọc ghẹo ảnh trước không vậy ?

Anh không trả lời tôi , mà cười hì hì .

    Anh ngừng xe , kêu tôi ghé vô quán uống  đứa trái dừa cho mát rồi hãy chạy tiếp . Vừa  vô quán ngồi xuống , anh nhìn tôi cười  nói :

-   Em kể tiếp nữa đi ! Sự thật lúc đó em học lớp 10 mà  ? 

- Dạ !   Ảnh cũng dạn lắm anh , đi vô lớp em tỉnh bơ  rồi mời em uống nước .

Em thấy ánh mắt ảnh thành khẩn quá , nên em không nỡ từ chối , em  theo ảnh vô quán cô Quốc , ảnh vừa ngồi xuống là nói liền :

-  Cả tuần nay ,  anh vô văn phòng lục tung hết mấy cuốn  danh sách học sinh lớp 9 tìm  tên Nguyễn Minh Trang , mà vẫn không thấy tên đó . Em đùa cũng vui quá nhe  ! 

-   Trời , em đâu có  dè anh  lại đi kiếm ....

-   Sự thật em tên gì trong lớp 10 C  vậy ? 

-   Tên Nguyên , Kim Nguyên ! Cùng họ với anh đó ! 

Rồi em phóng nhanh  về lớp , bỏ mặc ảnh ngồi ngẩn tò te ....

Ngày hôm sau , tan học ra ... em bị ảnh chặn lại, ảnh  tặng em 1 cuốn thơ và một bài thơ viết tay trên trang giấy học trò  ngăn trong cuốn thơ .

Anh cười hỏi tôi :

-   Chắc em còn nhớ bài thơ đó hả ?  Đọc cho anh nghe đi ! 

-  Bài thơ đó tựa là :

CHO  MỘT  LẦN  YÊU 

                  ( Tặng bé  Kim Nguyên )

Tôi là kẻ bao lần đi chinh phục 

Thường mang về bằng chiến thắng vinh quang 

Gặp được em trong giây phút vội vàng 

Con tim nhỏ mũi tên yêu bắn trúng 


Em không là một anh thư oai dũng 

Cũng không là người đẹp nhất trần gian

Đường trần ai trong một thoáng ngỡ ngàng

Em chiến thắng tôi nhận về thảm bại


Nhưng dẫu thua tôi không hề trốn chạy 

Sẵn sàng chờ lệ thuộc bước xâm lăng

Tôi nhìn em không một chút thù hằn 

Hãy tiến bước ngại ngần chi em hỡi !


Đừng trách tôi sao dại khờ chờ đợi

Khi biết mình là một kẻ bại binh 

Đời tôi lần thứ nhất trước giặc tình

Chùn bước bởi tia nhìn thơ ngây quá !

Lệ Bất Sa


Anh  liền  khen :

-   Thơ tỏ tình hay như vậy , mà em không xúc động  chút nào  sao ?

Tôi cười buồn :

-   Tính em thích đâu ra đó, nhất là trong tình yêu anh ạ ! Vừa đọc  2 câu đầu tiên em đã biết anh Cư là người lăng nhăng ... thích bay bướm rồi ! 

-   Rồi sau đó em ?

-   Sau đó...Hình như ngày nào ảnh cũng gửi cho em  1 bài thơ tình . Ảnh luôn dõi mắt theo em . Ra về là đưa em về gần tới nhà , rồi mới đi về... Mà anh biết đó , nhà em ở tới gần bệnh viện tréo đường nhà ảnh trọ thật xa . Mấy bạn trong lớp thấy ảnh theo em tò tò , nên tụi nó chỉ cho em thấy bồ của ảnh , hai người học chung một  lớp , rồi  ở chung một đường Huỳnh Sua nữa . Chị ta trông mặt cũng hiền , vẻ con nhà giàu có.... Cho nên tan học, ảnh ra đưa em về , em mới vừa cười vừa nói , có ý chận đầu  ảnh :

-   Thôi, anh đừng đưa đón Nguyên nữa nha ! Em có bồ lâu rồi đó ! hihi

Anh không tin  cười , hỏi lại :

-   Bồ em học lớp mấy ?  Tên gì vậy ?

-   Dạ, Bồ em không có học chung trường đâu ạ, ở xa lắm ! 

Anh vẻ mặt đăm chiêu , im lặng đi bên em không nói ...Một hồi anh mới hỏi :

-  Vậy anh làm anh nuôi em , có được không hả Nguyên ?

Đối đế lắm , em mới gật đầu cho ảnh về :

-   Dạ, được ! Nhưng em cũng có nhiều anh nuôi , chị nuôi lắm ! Anh Cư đừng để ý nha ! hihi ...

Anh cười buồn hiu :

-   Anh biết rồi cô bé ! 

     Rồi anh vẫn đón đưa em như em chưa từng nói gì với ảnh vậy  .

     Đúng là em  đã muốn cắt mối liên hệ với ảnh ngay từ đó ! Vì em thấy mặt của bồ ảnh nhìn em không vui , rồi thêm mấy người trong tập thơ của anh , hể gặp em là nhìn chằm chằm  như muốn ăn thịt em luôn  ...Tính em cũng không thích tranh giành, hể em biết ai theo em mà có bồ rồi là em lơ liền hà .

   Rồi có lúc ảnh lại nhà  em  xin phép má cho ảnh chở em đi ăn sinh nhật bạn của ảnh , má em cũng cho vì cả nhà  đều biết ảnh là anh nuôi của em . Rồi có khi ảnh chở em đi chùa, đi vòng vòng Sóc Trăng ngắm cảnh , nhưng ảnh rất tốt tính, ảnh tuy mang tiếng  nhiều  bồ bịch nhưng ảnh thật lịch sự ,  không hề sàm sở em lần nào ....

    Có một lần... lớp em có tiết Lý Hóa . Em  không thích môn học đó,  dù 1 tuần chỉ có 1 tiết dành cho ban C . Tụi em 3, 4 đứa rủ nhau  cúp tiết , chui qua hàng rào  mé bên Trung Nghĩa,  khi Thầy  Hà  chưa tới .

    Em  mới vừa chuẩn bị chui qua hàng rào thì ảnh tới , nắm tay em  lại, mặt nghiêm trang nói  :

-  Em không được cúp cua !  Trở vô học đi em ! 

Em đổ quạu , nhưng cũng gắng cười nói với anh :

-  Môn Lý Hóa em dốt lâu rồi anh ơi ! Nên em bỏ nó luôn rồi ! hi hi ...

-  Em trở vô học đi, rồi hôm nào anh   rảnh, anh sẽ chỉ cho em giỏi trở lại .

Ngọc đã chui qua rào rồi , 2 đứa bạn cũng đang chờ em :

Ngọc lớn tiếng  :

-   Anh Cư làm kỳ đà cản mũi không hà ! Con Nguyên là cái gì của anh mà anh quản nó ? Sao không đi lo cho bồ của  anh đi ?

 Em thấy mặt anh Cư  tái đi, tôi đành giảng hòa nói :

-   Ảnh là anh nuôi của mình nhe Ngọc ! 

Quay qua anh Cư  , em cười khổ :

-  Thôi , anh vô lớp của anh  đi, em cúp lần này là lần cuối đó ! Anh yên tâm nhe ! 

Anh không nói , buồn hiu  nhưng đứng nhìn em chui qua hàng rào rồi mới vô lớp  .

    Mấy lần em  tưởng ảnh không còn theo em nữa ...Nhưng cách vài bữa  em lại được thơ ảnh gửi , ảnh xin địa chỉ nhà em  để ảnh gửi qua đường bưu điện . Có lẽ ảnh sợ ở trường bạn bè dòm ngó . Ảnh  vẫn  không nói với em  là ảnh đã có người yêu rồi  , và em  cũng không bao giờ hỏi .

     Tới hè, hoa phượng nở đầy , loại hoa mà em và các bạn ai cũng thích , nhưng cao quá , không hái được . Bỗng em thấy ảnh vác một cành to , đầy ắp hoa , thật là đẹp , anh lại trước mặt em và dựng nó ngay mặt em nói :

-   Anh tặng Nguyên nè !

Nhè ngay lúc lớp nào cũng xếp hàng vô học. Bên 11 B của anh , và 10 C của em xếp hàng đối mặt với nhau . Nên bồ của ảnh  cũng thấy .

     Chị Nhàn nhà ở Kế Sách  , học chung với em , chỉ ngồi bàn cuối lớp , chỉ rất hiền và chăm học, không bao giờ phá phách  như tụi em, chị  rất ít nói . Nhưng bữa nay  chị kêu em  lại nói :

-  Chị thấy ông Cư theo em hoài nên chị mới nói ...Ổng đang bắt bồ với  một người ở cùng xóm với chị ,  chỗ nào ổng cũng có một người đó em !  Em cẩn thận,  đừng nghe ổng ngon ngọt mà sau này khổ  đó ! Chị thương em nên mới nói ....

Em cám ơn chị Nhàn , rồi  em  cũng không hề đá động , hỏi han gì ảnh cả .

   - Cho tới khi em hứa lấy anh , em mới gom hết thơ từ của ảnh gửi thật là nhiều ...Em đem cột thành một bó bự, rồi gói vô giấy đàng hoàng lại , em đưa  cho chị Cúc nhờ chỉ đưa cho anh Cư giùm  .

Anh hỏi tôi :

-   Em có kèm theo  lá  thư từ giã  nó không ?

-   Không anh ! Em nghĩ ...em với ảnh chỉ là quan hệ anh em thôi , nên không nói lời chia tay gì cả ! Rồi tới ngày cưới mình ,   em cũng gửi thiệp mời ảnh  đàng hoàng đó  !


     Hai đứa về tới nhà , trời cũng xế chiều ...

  Anh sơn hòm tiếp , tôi dọn dẹp nhà cửa , đi chợ mua thêm thức ăn ...Săn sóc con cái....

Tôi cũng buồn và nhớ  anh Cư ,  người anh nuôi vắng số của mình cũng mấy năm trời ...


    Khi đứa con gái rượu của chúng tôi chào đời , nhà tụi tôi như hên hẳn lên . Bán buôn làm gì cũng thuận lợi  . Anh cất lại nhà mới , có đầy đủ tiện nghi ...

Bốn  thằng anh rất yêu em gái Châu Kim Ngân của mình . Có gì ngon tụi nó hay mua mang về cho bé  .

     Qua năm sau , 1991 .  Cha tôi mất  năm ông 73 tuổi , Chúng tôi đều về chịu tang . Anh tiếp  xây mộ cha xuyên suốt ở ngoài mộ , ảnh còn vất vả hơn làm đám tang ba ảnh nữa , vì bên tôi mấy đứa em trai  còn nhỏ .

    Rồi tới năm 2004 . Má tôi cũng mất khi ở chung với  đứa em  gái  thứ tám , ở Bạc Liêu . Lúc đó má 72 tuổi .

     Rồi má lớn của anh, mẹ kế của anh cũng lần lượt mất. Đúng là không ai tránh khỏi tuổi già, cũng như ai rồi cũng sẽ ra đi về bên kia thế giới....


   Đến năm 2009  thì anh bị bệnh , từ khi tôi gặp anh, đây là lần đầu anh chịu vô bệnh viện . Khi nghe Bác sĩ bảo anh bị bệnh Tiểu đường , anh rất buồn rầu và lo lắng . 

    Tôi theo sát anh an ủi anh cả tháng ...Anh mới nguôi ngoai và vui trở lại . Lúc này , chúng tôi cũng rất ít đi ra ngoài . Đi đâu anh cũng đều chở tôi theo . Hai đứa tôi như hình với bóng , nhất là không  có chủ nhật nào mà chúng tôi bỏ đi lể cả . Anh không thích đi du lịch đường xa , dài ngày , anh nói :

-   Mỗi ngày anh được  nhìn thấy em , đêm xuống được ôm em ngủ ... Trưa, chiều được em nấu cho anh ăn những món ngon anh thích , thế là anh đời anh sướng hơn tiên rồi , anh không còn đòi hỏi gì nữa cả . Cũng không thích đi đâu nữa cả !

     Nhất là bây giờ hai đứa tôi không còn phải bươn chải lo nuôi mấy đứa nhỏ . Vì bây giờ chúng đã lớn khôn hết rồi .

     Có lần hai đứa nằm kể chuyện với nhau , nhắc lại lúc sinh đứa này ra sao ? Đứa kia thế nào mà cười ngất . Anh với tôi đã sống với nhau 47 năm , mà vẫn còn chuyện nói mỗi đêm , có khi hăng máu  nói chuyện tới 1 , 2 giờ khuya luôn . Còn biết bao điều để nhắc , để dặn dò nhau . 

   Tới năm 2018  thì má của anh ở Cà Mau mất , má được 93 tuổi . Chúng tôi kéo  xuống  ở 4 ngày đêm tới an táng xong hết mới về . Chỉ có hai vợ chồng Út Ngân và Công giữ nhà vì nó mới sinh .

    Má của anh mất , anh không khóc , chỉ có ba anh  mất , anh  khóc ba ngày ba đêm luôn .  Đúng là...Không thể trách là  thương người này, ghét người kia .  Mà  Ở đâu thương đó thôi  ! 

     Lúc má nghe anh bệnh cũng có lên xuống thăm anh , hai người không còn giận hờn gì nữa , nhất là má có nuôi thằng Phan 5 năm trời học đại học   . Tôi nói với anh :

-   Mới đây mà thằng Phan 47 tuổi rồi hén anh ?

Anh nói tiếp :

-  Ừ, thằng Vũ  cũng  45 ...Thằng Bình  thì  41 già hết rồi ! hihi

-   Thằng Giang cũng 36  rồi đó anh !

-   Út Ngân thì 30  rồi !

Anh nói tiếp :

-   Phải rồi , thằng Công  chồng nó  mất cũng gần 2 năm rồi còn gì ?

Công mất năm 2020 , mới 33 tuổi mà bị đột quỵ . Cho nên không bao lâu anh rước mẹ con út Ngân về để tiếp nuôi 2 đứa con của nó , thằng nhỏ lúc đó mới 4 tháng   .

     Anh nắm tay tôi cười nói :

-   Tính ra mình cũng có 5 đứa cháu nội , và 2 đứa cháu ngoại rồi ! hihi

Tôi buồn buồn nói :

-   Nhưng được ở cạnh mình chỉ có con  của  út Ngân thôi ! Kệ , Trời cho gì  thì mình nhận nấy ! 


    Anh bị bệnh nền , phải uống thuốc, chích thuốc mỗi ngày , tôi cũng lo anh đổi tính khó khăn . Nhưng anh càng ngày càng dể hơn lúc trước , bỏ hẳn hút thuốc , nhậu thì có đám gì lớn như kết sui gia , đám hỏi , đám cưới của con anh , anh mới cụng ly .

    Tướng anh mập mạp , phong độ hơn lúc trẻ , gặp ai người ta cũng khen . Chỉ có tôi , bạn bè nói không thấy tôi mập lên chút nào  . Tôi chỉ  cười , và nghĩ mình ăn uống điều độ , thể dục mỗi ngày , không cần phải  uống thuốc hằng ngày  là sướng  rồi , cần chi phải mập ? 

    Anh tuy có bệnh trong người , nhưng anh rất siêng năng . Sáng sớm anh đã thức dậy pha trà, ngồi nhâm nhi , chờ sáng ra là anh đi mở cửa trong ngoài ...Từ khi anh bệnh , tôi không cho anh làm hòm bán nữa , mà  lấy sẵn của công ty về bán lại . Nhưng bây giờ mua bán chụp giựt , nhất là nghề bán hòm . Không còn như ngày xưa nữa . Tụi cò, mồi ...người ta chưa chết là có tụi đó ngồi chầu chực bắt mối .  Mà những chuyện đó, nhà tôi đại kỵ , có khi người ta quen điện thoại kêu tụi tôi lại nói chuyện để mua hòm , anh còn kêu người ta chừng nào mất thì cứ lại trại mua đi , chứ anh không tới nhà . 

    Anh còn rất khỏe, ăn uống thật bình thường , món nào tôi nấu , anh cũng  đều khen nức nở ...Anh vẫn lo lắng cho tôi từng chút , ăn uống gì cũng gọi tôi cùng ăn. Tắm cũng kêu , tối 8 giờ là kêu tôi tắt máy ngủ sớm để giữ sức khỏe .

   Tôi thương anh nhất là , mỗi lần tôi có việc đi đâu , là coi như anh nhịn đói chờ tôi . Mấy lần tôi nhằn anh hoài chuyện này , mà anh vẫn như vậy . Tôi đi đâu về , xe  chạy trên  Cầu Nhu Gia nhìn xuống mé sông là tôi đã thấy anh đứng mé sông đợi , thấy  tội nghiệp  lắm .

    Có mấy tháng  trước , cha sở không có người bắt kinh thường ngày, nên cha nhờ tôi chiều 5 giờ 30 đi lể,  tiếp cha bắt kinh ở nhà thờ Nhu Gia 1 tiếng đồng hồ . Anh  không thể  chở tôi đi lể thường mỗi ngày  được , vì tối xuống, mắt anh hơi mờ . Lể chiều tới 6 giờ 30 mới tan . Nên tôi một mình chạy xe đạp đi lể . Nhưng mỗi lần về gần tới nhà là tôi đã thấy anh cầm đèn pha rọi cho tôi thật sáng . Tối nào cũng thế ...Làm Út Ngân nói :

-   Mẹ đi lể cũng như đi giùm cho ba thôi , vì ba không đi , mà ba cứ đi ra đi vô 3, 4 lần chờ mẹ hoài luôn hà ! 


     Không ngờ anh ra đi thật đột ngột ngay lúc mùa đại dịch  đang  rộ lên . Đó là ngày 20/12/2021. Không những  Cả nhà tôi  đau đớn sững sờ , mà cả một xóm, cả một khu chợ và các bà con họ hàng ai cũng đều  bàng hoàng khi nghe tin anh mất . Lúc anh mới vừa 70 tuổi . Mấy đứa nhỏ bàn nhau chờ anh đúng 70 tuổi tụi nó làm lể thất tuần cho anh , mà chưa kịp tới ngày ....

    Anh ra đi , đang lúc cả nhà đều mắc Co vit ... Chắc anh không nỡ xa tôi , nên từ lúc anh mất cho tới hôm nay là đúng 6 tháng . Tôi vẫn chiêm bao thấy anh về...

   Khi anh chưa tới 49 ngày thì tôi thấy anh đứng xa xa nhìn tôi , không nói năng , anh thật buồn bã  ...Tôi chán nản và buồn bực, không thiết ăn uống , tôi nghĩ  : Nếu như biết chắc chắn khi mình cùng chết theo anh , mình sẽ được cùng nắm tay anh đi đâu cũng được , miễn gặp lại nhau là mãn nguyện  rồi . Nhưng nếu không gặp anh , tôi sẽ như thế nào ? Có phải càng làm cho con cái thêm đau lòng nữa không ?

    Tối ngày tôi cứ tra trên Google để hỏi : Người mất sẽ đi về đâu ?  Người mất có còn nhớ người thân của mình không ? Tôi đọc mãi mà thấy câu trả lời nghe mơ hồ quá, vì có ai chết lần nào đâu mà biết ?

     Anh mất rồi, tôi cũng giải tán Trại hòm luôn . 

   Tới 100  ngày , bà con dòng họ kéo đến chật nhà. Các con tôi mặc đứa nào nấy cúng ...Nhà thờ có  cha và  người ở nhà thờ như dì phước và Hội đồng Giáo xứ tới cầu siêu cho anh.  Tôi cùng mọi người cũng cầm cuốn sách đọc cầu cho anh , nhưng khi tới lượt gia chủ đọc phần xướng , thì tôi khóc không thể đọc được ....

      Cho tới hôm nay , có khi tối xuống tôi vẫn chờ anh về ...Đêm nào nằm mơ thấy anh , là ngày đó tôi thật vui . Cách 2, 3 ngày mà không nằm mơ thấy anh là tôi lại khóc . Lúc còn  anh , tôi cứ nghĩ khó ai có thể chọc được tôi khóc lắm ! Anh cũng hay nói như vậy . Nhưng bây giờ sao tôi lại mau nước mắt quá, đi chợ gặp người quen nhắc tới anh , là tôi lại rơi nước mắt  ...Nửa đêm chợt thức giấc , tôi lại  nhớ anh da diết  và chắc lưỡi  như  con thạch sùng ...vì tôi tiếc sao không chú ý anh kỹ một chút , không lo cho anh hết mình  , tôi cứ mãi trách  mình .mỗi đêm ....

     .Tôi luôn cầu nguyện cho anh sớm được lên  thiên đàng với chúa . Tôi nói với chúa , những tội lỗi nào của anh còn vướng lại , tôi xin nhận hết , Những  thánh lễ tôi đi dự mỗi tuần  ,tôi   xin nhường lại hết cho anh . Xin chúa đừng bỏ anh , vì lúc sống anh cũng chịu quá nhiều khổ lụy ở trần gian rồi .....

     Vẫn biết con người luôn sống chết là do số , nhưng thà tới số thì cho tất cả  tận thế một lượt đi, đỡ phải kẻ khóc thương tiễn đưa người đi trước như vậy , nghĩ ra...Trời già cũng còn  ghen tuông với tôi lắm  ! 

     Nhờ có 2 đứa cháu ngoại luôn quấn quýt bên tôi, tôi cũng nguôi ngoai nỗi buồn phần nào , nhưng khi đêm về tôi lại khóc nhớ anh . Tôi mới biết  : không  có ai lấp kín được chỗ trống của anh trong lòng tôi . Mong sao thời gian là liều thuốc chữa cho những nỗi buồn  được phôi pha , tôi chỉ cần khi nhớ đến anh , tôi sẽ  nhìn  ảnh anh mà mỉm cười, tâm hồn  bớt đi nỗi sâu xé đớn đau như hiện tại thì  lòng tôi mới tạm   yên  ổn được  .

     Trải qua bao nhiêu năm sống giữa cuộc đời  tạm bợ này  , gần 70 tuổi , tôi mới nhận thức ra rằng, khi yêu ai ta không bao giờ đoán trước được trái tim mình nó  sẽ ngã về đâu ? Không thể nào ngồi suy nghĩ , hoặc phân tích cặn kẻ . Chuyện của con tim là những chuyện tình không suy tư , không ngờ được . Nếu ta biết sắp đặt cho một cuộc tình nào đó  thì đúng là tình yêu   đó có  thủ đoạn . 

     Hãy biết  trân trọng tình yêu ! Trong lúc chưa phải chia xa ...  Hãy để cho trái tim mình luôn thức giấc , để mãi hâm nóng tình yêu  ! Nếu trong tình yêu có tính toán thiệt hơn ...thì tình yêu đó không bao giờ bền vững ,  mọi người ạ ! 


     Xin chân thành cảm tạ tất cả các bạn trên Facebook đã cùng đồng hành , động viên Hải Âu hoàn thành tập Bút Ký này .  Mến chúc  mọi người luôn an lành , may mắn và thảnh thơi cuộc sống mỗi ngày ! 

Hải Âu ,  17.06.2022

   


   



  


    


  

 



 


       

    


   

   


      




Thứ Tư, 8 tháng 6, 2022

107 - CHUYỆN TÌNH KHÔNG SUY TƯ Tập 20 (Bút Ký của Hải Âu )



CHUYỆN  TÌNH KHÔNG   SUY  TƯ      Tập  20 


      Sinh Ly tử biệt đôi đường 
Người  đi kẻ ở  nhớ thương  một đời ...

Hải Âu

         Chị hai đưa tôi  ra cổng,  trước cổng  nhà anh  Cư  là con đường Quốc lộ 1 thênh thang nhiều ngả rẻ  ....  Tôi  đứng đó đón  xe   Sài Gòn -  Bạc Liêu xuống  .  Khoảng 15  phút là có xe rồi .  Xe chật ních người nhưng tôi hên, vẫn còn có ghế ngồi .  Xe lớn nên  ngồi rất thoải mái . 
        Vậy mà gần 6 giờ chiều xe mới tới Nhu Gia .  Xe qua cầu Nhu Gia là tôi đã bước ra ngoài chờ xuống  .  Đúng như tôi nghĩ trong đầu, anh đang  đứng ngoài hàng rào đón tôi chắc cũng lâu lắm rồi . Vừa trông thấy tôi , anh đã chạy đến xách đồ và nắm lấy tay tôi cho tôi nhảy xuống  .
     Anh liền hỏi tôi :
-    Đi xe có ói không em ?
-   Không anh , Bận đi cũng vậy ! hihi...
     Tội nghiệp 2 nhóc lớn con của tôi , khi thấy tôi xuống xe đã la lên mừng rỡ :
-    Mẹ về,  mẹ về rồi ! 
     Tôi liền bồng bé Bình và hôn hai má nó chụt chụt ....Anh nhìn tôi cười :
-   Anh mới đút cháo cho nó ăn sạch một chén luôn ...
-   Ba cha con  ăn cơm chưa ?
Phan tranh nói :
-   2 đứa con ăn rồi , còn ba chưa ăn đó mẹ .
    Tôi mở giỏ ra lấy nem  đưa cho thằng Phan , bánh tráng sữa cho thằng Vũ nói :
-   Tụi  con ăn gì được ăn đi .
      Anh liền nói :
-   Đưa thằng Bình qua anh  !  Em đi tắm đi em , rồi mình ăn cơm ! 
       Tôi đưa con qua cho anh rồi nói :
-   Anh có Cà vẹt  xe rồi nè !
     Tôi liền mở ba lô   ra ,  lấy   tấm Cà vẹt xe mới toanh đưa cho anh .   Anh lấy rồi  lật qua lật lại đọc trong đó 1 hồi ...Anh  nhìn thẳng mắt tôi hỏi :
-    Thằng Cư làm cho em hả ?
Tôi gật đầu cười , hỏi anh lại :
-   Sao ở nhà mà anh hay quá vậy ?  Ảnh không đi làm cho em , ảnh nhờ người ta làm đó anh  !
-   Anh đoán thôi  , anh biết ... nếu em chưa làm xong là em tự   đi làm , còn xong rồi là  chỉ  kiếm thằng Cư mới xong  .
-   Em tới Phòng Giao Thông 10 giờ rưỡi , nhưng họ hẹn em chiều . Mà khi nhận giấy của mình ông Công an đó hỏi : Ở Sóc Trăng sao lên đây làm chi cho cực vậy ?  Em thấy tức muốn chết rồi , em mới nói  Công an ở Sóc Trăng  nói xe này sổ gốc nằm  ở Cần Thơ nên kêu em đi Cần Thơ làm mới được  . 
-    Rồi  họ nói sao ?
-   Họ nói Xe  có sổ gốc  ở Cần Thơ nhưng người ở Cần Thơ mới làm Cần Thơ .  Em mới nói lỡ lên tới đây rồi , em kêu ổng làm giùm luôn đi , cái ổng đưa giấy trả lại em , rồi hẹn đầu giờ chiều kêu em  đưa cho người khác chứ không phải ổng  . Anh coi ứa gan hôn ? hihi
    Anh cười lắc đầu , rồi anh hỏi :
-   Vậy  ....Em mới đi qua kiếm thằng Cư hả ?
-    Trời , em vô quán uống nước kế đó , tính chờ 1 giờ chiều vô nộp .  Nhưng bà chủ quán hỏi em  làm giấy xe mới lại mà  có đem xe theo không ? Không có mang xe lên người ta không làm đâu . Bả ở kế đó bả biết đó . Rồi em chán quá , tính về rồi ...May sao em nhớ tới anh Cư mới đi kiếm ảnh đó .
-   Em đi rồi , thằng Hơn nó cá với anh , nó nói em làm không được đâu . Thứ nhất, em không phải đứng tên cà vẹt xe, thứ 2 , em không chạy xe lên nên người ta không bao giờ làm  .  Quen mà còn bị đuổi về nữa   . 
  Tôi cười ngất, hỏi :
-   Anh cá với ảnh bao nhiêu vậy ?
-   Anh  không thích  chơi trò cá cược , dù anh biết anh ăn,  anh cũng không cá , huống chi anh nghĩ là em làm không được . Rồi em  đóng tiền bao nhiêu ?
-   Họ không có đòi đồng nào hết ?
-   Trời,  sao em không đưa tiền cho thằng Cư ? 
-   Em về em đâu có ghé ảnh nữa ! Em  nói thiệt với anh , nếu anh đi là anh ra bến xe anh về liền đó !  Chán muốn chết , trời nắng chang chang hà, mà đi xe ôm tới chỗ anh Cư , thằng cha tài xế đậu tuốt đằng xa cả 100 mét  . thằng chả nói người ta không cho ai  lại gần Bộ Chỉ Huy Công an Thành Phố cả  .
   Anh vuốt mũi tôi , cười :
-   Phải rồi , hồi  nào tới giờ mà , tội nghiệp vợ yêu phải lội bộ ...Rồi sao nữa ?
-   Em mới lội tới cổng , cạnh cổng có cái lô cốt nhỏ , Rồi  chú  bảo vệ thấy em , họ hỏi em kiếm ai ?  Em nói tên anh Cư ,rồi  họ hỏi tên em , họ điện vô trỏng .  Nhưng anh Cư làm Thượng Úy chứ không còn là Trung úy nữa đó anh ! Anh gật đầu .
    Nhìn tôi chăm chú , anh  hỏi :
-   Rồi sao nữa ?  Nó ra liền hôn  em ?
-    Ra liền, nhưng đi ra cùng hai vợ chồng đó ! hihi
-   Ủa,  vợ nó làm chung ở đó sao ?
-   Ảnh nói hai vợ chồng ảnh  suốt ngày ở đó  , tới chiều mới về lận . Vợ ảnh  thì làm thơ ký Ủy Ban . Rồi ảnh giới thiệu em cho sếp của ổng là ông Nguyễn Hà Phan đó anh , anh nhớ ông này không ? Trên truyền hình nói về ổng hoài đó ! Rồi họ mời em ăn cơm , ăn uống cũng giản dị lắm anh ! Anh biết rau nhúc không ?  Nhà mình không  hề biết ăn đó !   Mấy ổng nấu canh chua rau nhúc , mà em không thấy nấu  chung với cái gì cả .
-   Vậy em có ăn hôn  ?
-   Có , em   cũng phải rán ăn để lấy lòng anh Cư thôi , thêm món tép rang nữa ... hihi
-   Ăn cơm xong cũng tới  giờ làm việc rồi hả ?
-   Dạ,  cho nên ảnh hỏi em , sao tự nhiên em đi thăm ảnh vậy  ?  làm ảnh giật mình  , em mới kể vụ chiếc xe lôi của anh , mua giấy tay không có cà vẹt mà chỉ có giấy cớ mất thôi. Tội nghiệp , ảnh cũng nhiệt tình lắm anh , ảnh nghe vậy cái ảnh lẹ làng lại bàn viết một hơi gửi cho bạn ảnh , là bà  Thu , ngồi bàn nhận hồ sơ làm giấy tờ xe đó ! Rồi ảnh kêu em đi liền cho kịp giờ . ảnh dặn em nếu chưa xong ghé nhà ảnh nghĩ .  Nhưng em  vừa vô đưa tấm giấy của anh Cư cho chị Thu , là chỉ hối người ta làm gấp liền luôn đó. không tới 1 tiếng là  có   cà vẹt mới  rồi ! 
-   Họ không hỏi xe đâu sao ?
-   Không !
Anh trầm ngâm nói :
-   Bởi trào nào cũng vậy, quen biết là  chuyện gì cũng dể....

    Rồi  anh cứ hối tôi  đi tắm .  Tắm xong tôi dọn cơm , nhìn nồi cơm tôi hỏi :
-   Bộ sáng giờ anh không ăn cơm sao ?  Nồi cơm còn nguyên vậy ?
-  Ừ , anh lo cho em nên anh ăn không vô .
-   Trời,  rủi em đi đâu hai ba  ngày rồi sao ?
-   Anh  cũng nhịn hai ba   ngày chờ em ....
-   Vậy mai mốt có đi đâu , hai đứa cùng đi  nha ! Thôi vô ăn với em đi !
Tôi để bé Bình ngồi kế , nó ngậm miếng bánh tráng sữa  ngon lành , thấy thật là cưng ! 
Anh vừa ăn cơm vừa hỏi :
-   Vậy còn sớm sao em không  trở lại hỏi thằng Cư coi người ta có đòi tiền bạc gì hôn ?  Sợ nó nói chuyện với người ta giao kèo sao đó , rồi em về liền hả ?
 -   Không , em thấy còm sớm . lúc đó mới 2 giờ mấy , nên em đi chợ mua ít quà tới thăm má ảnh và chị hai , rồi em mới đứng trước nhà ảnh đón xe về luôn đó anh . Nhưng lúc em từ giã ảnh  qua bên Giao thông,  ảnh có hứa vài bữa nữa xuống thăm anh mà  !
-    Em kiếm nhà thằng Cư dể không ?
-  Dể, ảnh có đưa địa chỉ cho em  !  Ảnh có thằng con trai rồi đó anh ! Lớn hơn  cu  Bình nhà mình, Cũng tên Bình nữa  hihi ...Nhưng hai  người bỏ mặc cho chị hai nuôi  em thấy tội thằng nhỏ quá anh ! Con em , em không cho ai nuôi đâu ! 
Anh cười nói :
-   Anh cũng vậy !
-   Đi làm tối ngày đành phải vậy thôi , chứ ai mà không cưng con ! Nhưng thà em ở nhà bán buôn gì hà, em không thích cảnh công sở vậy đâu ! Thấy mệt muốn chết hà ! 
Anh cười ghẹo tôi :
-   Hèn gì  mới chịu ưng anh ! Nhưng nếu  em ưng mấy ông sĩ quan , lâu lâu lên lon làm bà này bà nọ với người ta cũng hãnh diện lắm đó  ! Đàn bà con gái  hay mơ lấy chồng mang lon này nọ....
-   Trời, không phải em ở với anh  rồi em mới nói nha  ! Anh bá đạo vậy  nên em mới  chịu lấy anh đó  ! ...Mấy lon Trung úy , đại úy... hồi nào  tới  giờ,  trào  nào cũng vậy ....em coi như lon sữa bò hà ! hihi... 
-   Woa ...May mà có em  ! Đời còn dể thương lắm ! Em có biết không vậy ?

     Ba ngày sau , nhằm ngày thứ bảy , mới 8 giờ sáng , tôi bỗng giật mình vì vợ anh Cư kiếm thăm nhà tôi . Lúc  đó tôi vừa đi chợ về là đã thấy chỉ rồi . Tôi hỏi chỉ :
-   Ủa,  anh Cư đâu chị ?
-    Chị xuống có một mình thăm Nguyên hà , anh Cư không hay nữa ! Sao anh Cư nói nhà Nguyên ở  Trại xuồng mé sông ?
-   Tụi em mới dời lên đây để ảnh chạy xe lôi đó chị , anh Cư chưa biết ảnh chạy xe lôi nữa  .
-   Hèn gì  Nguyên về , ảnh nói   với chị  anh Viễn ảnh sướng hổng chịu , ham chạy xe lôi làm chi  cho tối ngày ở ngoài nắng không hà . 
      Chợt  chị Vĩnh Lộc đi lại nhà tôi , rủ tôi với vợ anh Cư qua nhà chỉ chơi , chỉ   nói   chỉ  đi chợ mua đồ  về nấu cơm đãi chị Cư rồi , nhưng vợ anh Cư không đi , mà chỉ muốn ở bên nhà tôi ăn cơm  thôi .  Chị Cư nói :
-    Để chừng nào tôi về , tôi ghé qua  chị chơi rồi về luôn nghe .
Chị Lộc nói :
-   Ừ , vậy tôi về nha ! Nhớ hồi qua nghe !
Vợ anh Cư hỏi tôi :
-   Ông xã  đi chạy xe hả ? không thấy ở nhà .
-   Dạ, Chắc ảnh  đang  đậu chờ hạng  đó chị  .
    Rồi chị vô nhà tôi xem ảnh của chúng tôi chụp chung treo trên  vách , chị nói :
-   Hai ông bà có khuôn mặt giống nhau  quá , nên yêu nhau lắm !
-   Vậy hả chị ?  Sao chị biết ?
-   Ai cũng đều biết vậy mà  ! 
Chị hỏi tôi :
-  Anh Cư có xuống đây chơi thường không  Nguyên ?  Tôi nói :
-   Ít lắm chị .  Nhưng bạn nhậu ảnh ở đây nhiều lắm nhe chị  . Có khi ảnh xuống đây mà không có ghé em nữa . hihi
-   Nguyên nói Nguyên là em nuôi anh Cư hả ?  Chị hỏi mà đôi mắt chị nhìn tôi thật chăm chú .
-   Dạ ! Ảnh có em nuôi  cũng nhiều lắm nhe chị  .hihi
-   Bao lâu rồi Nguyên ?
-   Hồi em học lớp 10 , chị ạ.   Lúc đó ảnh học 11 , lớp ảnh kế lớp em , bị  tụi em phá te tua hết ,  riết rồi  làm anh em  luôn đó .hihi
-   Rồi Nguyên gặp anh Viễn khi nào vậy ?
Trời, chồng làm công an thôi , sao vợ cũng muốn lấy khẩu cung mình vậy ? Tôi nghĩ vậy , nhưng tôi vẫn vui vẻ  trả lời :
-   Em quen anh Viễn mới sau này hà chị ! Lúc em sắp đi thi Tú tài rồi  .... Có mấy tháng là cưới ...
-   Chắc hai  người có duyên nợ đó ! 
-   Dạ  .
    Rồi chị tiếp  tôi làm bếp . Tôi rán nấu thiệt ngon để đãi chị . Tôi nói :
-  Em cũng mới biết làm bếp đây thôi hà, Lúc chưa tiếp thu còn ở đơn vị , ảnh toàn nấu cho em ăn không đó chị .   Nhưng nhờ căn nhà lính của tụi em cất cạnh nhà bếp , nên em chạy qua chạy lại học nấu . 
      Khi tôi và vợ anh Cư ăn cơm xong thì chị cũng từ giã tôi về, chị còn nói :
-   Anh Cư có xuống đây chơi , Nguyên đừng nói chị xuống thăm em nhe ! 
Tôi cười :
-    Dạ, chị dặn thì em sẽ không nói ạ ! 

      Chủ Nhật anh Cư  lại xuống , Hai ông bà không biết chơi trò gì   đây nữa ? Ảnh đi kiếm anh Viễn ở bến xe , rồi cùng về với anh .
Vừa vô nhà , anh  Cư  đã hỏi :
-    Bữa  em đi làm giấy , tụi nó ăn tiền  em  hết bao nhiêu vậy ?  Nói anh đi đòi lại cho !
Tôi cười trả lời :
-   Em không tốn đồng nào cả anh ạ ! Anh viễn   ảnh  nói sợ anh Cư có nói chuyện với người ta trước, cho nên ảnh rầy em sao không ghé đưa tiền cho anh  để anh trả giùm đó  . 
-   Vậy là tụi nó cũng được, không dám lấy tiền của em ! hihi
Quay qua anh , ảnh đùa :
-   Sao  anh ?   Làm chủ cả chê rảnh quá , đi chạy xe lôi dang nắng  cho chắc da hả ? hihi
-   Bò được rán bò vậy mà , Làm dân đen , thì phải đen mới đúng mốt  hihi ...
  Rồi Anh Viễn lại câu cổ tôi ra sau , nói :
-   Em đi chợ mua gì chút  ...về anh nấu để nhậu với thằng Cư  đi em ! Chút nó về rồi ! Đưa thằng Bình cho anh !
-    Anh thích em mua gì ?
-    Em ra hỏi nó đi ! Coi nó muốn ăn gì em mua cho nó ăn đi !
-  Nhưng anh hứa với em uống  mỗi người 1 chai thôi nghe ! 
-   OK  em ! 
Tôi  nhẹ nhàng  đi ra thấy anh đang đứng ngắm hình chụp  của 2 đứa . Tôi thấy  anh thật buồn ...
Làm tôi không dám lên tiếng . Khi anh bồng bé Bình lên , anh mới nói với anh Cư :
-   Chút hai anh em mình nhậu lai rai , rồi hãy về....Em thích ăn gì  ? Kêu Nguyên mua nấu cho em ăn ! 
  Anh   Cư  giành lấy cu Bình   rồi hỏi  anh :
-    2  nhóc kia đâu rồi anh ?
-    Chắc chạy xuống Trại xuồng chơi với ông nội rồi ! 
-   Bữa nay xuống từ giã hai  ông bà, Đầu tháng này em bị đi Hà Nội học nữa rồi ! 
Tôi liền nói :
-   Hèn gì , em có nghe chị Thu ở Phòng Cảnh sát Giao thông nói đó .
Anh hỏi anh Cư :
-   Em  đi chừng nào về ?
-   Ba năm không đó anh ơi !
Vậy mà vợ ảnh mới xuống chơi không nghe chỉ nói gì cả , bỗng tôi buột miệng hỏi :
-   Sao anh không chở  bà xã xuống đây chơi vậy ?
-   Bả cũng bận hội họp gì đó ... anh cũng không hỏi ...
-   Trời ,  vợ chồng gì kỳ vậy ? Chủ Nhật mà cũng không cùng đi chơi với nhau nữa ?  Chỉ không đi thì anh phải bắt chỉ đi chứ ! 
-   Bộ em tưởng ai cũng giống như em sao ? 
-   Bộ em dể  bị bắt cóc lắm hả?
-   Ừ  !
-   Anh thích nhậu với món gì ?  Em đi chợ làm đãi anh ?
-   Cóc , ổi ! 
Tôi quay qua  anh nói :
-   Anh nghe  ảnh nói  hôn anh ? 
-   Thôi, em đi coi kiếm gì ngon mà nấu nhanh , gọn em mua đi ! 
-   Dạ !

    Về tới nhà , tôi đã thấy 1 kết bia ở trong nhà ,  tôi la lớn :
-   Trời ,  hồi nảy anh hứa với em như thế nào vậy ?
-   Anh mua lẻ , không ai bán em ơi ! 
Anh Cư liền nói đùa  :
-   Không sao  đâu Nguyên !   Ông  xã em  uống  một mình  không hết đâu , 1 kết phải  chia ra  2 đàng hoàng,  không ai ăn gian cả ! Em đừng lo .
    Tôi tức quá mà không biết nói sao giờ ? Chẳng lẽ lâu rồi  ảnh không đến thăm , bữa nay  ảnh  lại để  từ giã tụi tôi đi học tới 3 năm , rồi nhờ ảnh,  mới làm giấy tờ xe được , mà bây giờ  tôi đi  nặng nhẹ thì cũng tội cho hai người  . Cho nên tôi nín thinh , đi thẳng xuống bếp để làm mồi nhậu  . 
     Tôi lấy 1 đòn thịt nguội cắt ra  dĩa  trước , rồi gắp dưa chua ra thêm dĩa nữa , anh đã chạy xuống , thấy dĩa thịt nguội liền khen  tôi :
-   Ui,  nhất là em rồi !  Món này không ai chê được ! 
Anh cúi hôn lên má tôi  , không ngờ anh Cư cũng xuống , anh liền nói :
-   Anh đưa em bưng lên cho ! 
Anh đưa cho anh Cư , rồi  hôn tôi tiếp thêm má bên kia , xong lại  bưng thêm dĩa dưa chua đi lên  .  
    Tôi nói :
-   Hai   anh ăn đỡ trước đi , hồi em luộc sú , nướng khô cá kèo mang lên sau nha !
 Tôi múc thêm thịt kho , mắm tép ...rồi bắt hai  người phải ăn mỗi người 1 chén cơm tôi mới cho nhậu.   
Tôi không ngờ  2 anh em họ nhậu  ít thật  , chỉ  ngồi tâm sự với nhau .
     Tôi nhớ...Có lần anh chạy xe về, anh nói anh  gặp anh Cư , anh  Cư kêu anh , nên anh có nhậu với ảnh cùng mấy người   bạn ở Nhu Gia ...Ông  Chịa, ông Suổn , ông Tôn....Nhưng anh thấy anh Cư nhậu cũng khôn lắm , không hề uống nhiều . Chỉ cầm chừng ... Bây giờ cũng vậy , anh Cư uống thật chừng mực  còn nhắc khéo anh :
-   Thôi , hai anh em mình uống đứa 2 chai được rồi anh , để Nguyên nó buồn tội nghiệp !

     Rồi anh Cư tạm biệt hai đứa tôi khi trời cũng vừa chạng vạng tối .  
Anh câu cổ anh Cư nói :
-   Rán giữ gìn sức khỏe cho tốt nhe em ! 
Anh  Cư nhìn tôi , rồi nhìn qua anh  cười nói :
-   Anh với Nguyên cũng vậy nha ! Lúc trước em về mà quá bận nên không thường xuống chơi , nhưng em lúc nào cũng nhớ hai ông bà đó ! hihi....
-   Anh chạy xe cẩn thận nhe anh ! Trời tối đó  ....
Anh cười , đưa tay chào kiểu nhà binh nói :
-   Tuân lệnh em  ! 

 
      Năm 1984 ... Mới đó ....Thoắt cái cũng 3 năm .  Thời gian dài như vậy, cũng có lắm điều thay đổi . Nhất là nhà tôi đang chuẩn bị chào đón anh trai út sắp chào đời  .  
      Tháng 11 , thời tiết mùa đông mát mẻ ... Lúa ngoài đồng cũng đã nặng trĩu bông . Ba cùng anh gặp lúc đi coi thợ gặt , nên sáng sớm là ra ruộng . 
       Ba đứa con trai của tôi lúc này luôn đi chơi chung với nhau , Anh hai Phan mới 9 tuổi,  học   mới lớp 4  mà phải trông 2 đứa em...Ba Vũ  7 tuổi học lớp 2 , và tư Bình cũng 4 tuổi  rồi . Cách 1, 2  ngày là có người  tới  mắng vốn .  Họ méc tôi thì còn đỡ , nếu xui méc nhằm ba nó thì bị nhéo tai , hoặc là bắt làm công chuyện đền tội . Anh không đánh con . Khi tức lên cũng la hét om sòm , rồi thôi , không giận lâu .  
      Hôm qua, bác bảy Thơm đối diện nhà tôi, cách một con lộ lớn, vậy mà 3 anh chàng cũng kéo qua vườn chuối của người ta phá .  Bác bảy qua gặp tôi , bà vừa nói vừa cười :
-   Cây chuối xiêm của tui có mấy nải hà, nhưng nó chín bói mấy trái rồi , tự hổm rày nói để ra đốn mà không rảnh .  Chiều tôi đang ngồi may đồ , bỗng nghe nó ngã cái ào . Tui chạy ra , thì tui thấy 3 anh em tụi nó đang ngồi cạnh cây chuối , mà cây chuối còn giấu dao đốn mủ chảy ròng ròng , tui mới hỏi :  Ủa , cây chuối sao mà ngã vậy tụi bây ?  Thằng Vũ nó cười , trả lời tỉnh bơ hà ...
-   Con cũng không biết nữa, Tự nhiên con ngồi chơi cái con thấy nó ngã hà bà bảy !
-   Ai dè, tui  lại gần thấy ông Vũ nhà ta đang lót đít ngồi trên cái dao yếm , mà cái dao còn dính mũ chuối tùm lum luôn . hihi .
    Tôi nghe bà bảy méc , tôi mới sực nhớ ...Hèn gì cái quần trắng tinh mà hôm qua tôi thấy nó dính bệt bệt đen xì sau đít hết trơn .
     Tôi đành phải xin lỗi bà, nhưng bà nói tại mắc cười quá,  qua nói cho tôi biết thôi , chứ không có giận hờn gì . Rồi  bà xách qua  cho mấy nải chuối  .

     Có lần cũng 3 anh em đánh lộn với  3 chị em  con bà bán xôi , bả kéo nguyên đám lại méc , gặp phải anh đang ở nhà , anh chửi cho 3 đứa một trận , bắt đứng khoanh tay cả nửa tiếng .  Nào đâu qua hôm sau, nhà người ta phơi lúa trước lộ , 3 anh em kéo nhau đi vô lúa tiểu vô lúa của người ta   dài dài  ướt nhẹp luôn . Lại bị người ta tới mắng vốn nữa  ...
     Anh nói với tôi :
-   Chắc  mấy tên này giống em quá ! chứ  hồi nhỏ anh không có phá phách dữ như vậy đâu ! 
Tôi cằn nhằn :
-  Sao mà sinh tới 4 thằng một dọc vậy  hổng biết nữa ? 
Anh cười nói :
-    Điệu này muốn kiếm đứa con gái rượu thì phải chịu khó sinh nữa rồi em  à !
Tôi xoa xoa bụng hỏi : 
-    Anh tính đặt tên cho chú  út tên gì ?
Anh lại ôm bụng tôi vuốt nhè nhẹ nói :
-   Tên Châu Giang !  Được hôn em ?
Tôi gật đầu cười :
-    Ngọc  mò được  dưới sông !...hihi  
Anh nắm tay tôi đưa lên môi nói :
-   Còn mười mấy ngày nữa là tới ngày sinh rồi , em đừng chạy xe đạp nữa ! Có cần gì chờ anh về anh đi mua cho nhe ! 
-   Tuân lệnh sếp ! 
-    Ba với anh coi người ta gặt tới đâu rồi ?
-   Mới phân nửa  hà em ơi ! 

    Vậy mà  sáng nay , khi anh và ba chuẩn bị đi ruộng , tôi  thấy mình cũng bình thường .  Bỗng tới 10 giờ tôi thấy bụng nhói đau , rồi lại đau  thúc  liên tục  . Tôi liền nói với thằng Phan :
-   Sao tự nhiên mẹ đau bụng quá Phan ơi ,  Con ở nhà coi chừng em , mẹ đi qua bệnh viện khám thử coi sanh chưa nghe . Ba con ở tuốt ngoài ruộng , để mẹ nhắn ai kêu ba về  .
    Thằng Bình đỏ đẻ nói :
-   Ton đi sanh em  nữa ! 
Tôi hôn nó rồi nói :
-   Con ở nhà với 2 hia đi, hia  Phan  dắt con đi mua bánh  !
Nó dẫy dẫy nói :
-   Hông, ton đi theo mẹ hà ! 
Dằn co hoài , nên chị Long kế nhà bên hỏi :
-   Bộ thím đau bụng rồi hả ?  Cứ bỏ nó đi đại đi , tui coi cho .
Tôi liền xách giỏ đồ đã chuẩn bị từ trước , tôi đóng cửa rào lại , Phan và Vũ liền ôm thằng Bình chạy vô buồng .
   Tôi thấy đi bộ là tốt nhất , dù lội qua  bệnh viện cũng 500 mét  . Nhưng đang đau cũng không biết chờ ai , tôi nói với chị Long nhờ anh Long nhắn anh Viễn về giùm  , rồi tôi đi chầm chậm qua bển  .
    Tới bệnh viện lần này bà mụ Tén đang  trực sanh , tôi không qua bệnh viện mà vô sanh tư nhà bà vì tôi thấy bụng trằn xuống quá  .
    Chồng bà Tén thấy vậy hỏi :
-   Ông Viễn đâu rồi ?
-   Dạ, ảnh với ba em đi coi thợ gặt mấy ngày nay rồi, mà sao em chưa tới ngày sinh lại đau bụng sớm quá . 
Ông Tén hỏi tôi : 
-   Thím ăn gì chưa ?
-   Em ăn sáng rồi !
   Bà Tén lo nấu nước , rồi kêu  tôi leo lên giường nằm cho bả coi .  Nhưng khi tôi vừa leo lên  là tôi muốn sanh rồi, tôi nói :
-    Cô ơi , nhanh đi cô ơi ! 
   Nước chưa sôi là thằng nhỏ chui ra rồi , lúc đó mới 11 giờ trưa   .  Anh  liền hối hả chạy vô ...Bộ đồ sình đất lấm lem .
Ông Tén cười ha hả :
-   Đẻ gì như gà đẻ vậy Trời  ?  Ông về cũng kịp lúc quá ! 
Anh nói :
-   Hôm qua tụi tôi mới tính ...còn tới nửa tháng mới sinh đó ! 
    Tôi đi sinh lần nào cũng  chỉ có anh đưa đi   , mà lần này anh còn không kịp về luôn , tôi thấy anh đau lòng khi thấy tôi chạy bộ đi sinh có một mình . anh nói :
-   Trời, Em tới ngày sinh nở mà giống hệt như dân bụi đời , làm anh ân hận quá !
Tôi cười :
-   Tại nó yêu đời quá , thích ra sớm thì phải chịu thôi , anh đừng vằn vặt mình nữa  , khỏe mạnh là mừng rồi  ! hihi...

     Tới năm 1990  , gia đình tôi xảy ra thật nhiều biến cố ...
    Vừa đầu năm  ...Ba anh bị tai biến nặng vì té cầu khỉ , khi ba đã nhậu với đám anh em của bà nhỏ ở trên Phụng Hiệp, họ đưa ba về trong tình trạng   hôn mê  . Họ bỏ ba ở bệnh viện Sóc Trăng, rồi cho thằng em chạy vô cho anh hay . Khi anh chạy ra thì ba cũng tỉnh và họ cũng dông mất  hết   .  Ba không  còn nói chuyện được nữa . Anh và tôi thay phiên nhau săn sóc cho ba , ba chỉ ra dấu ...Không một ai ra tiếp nuôi ba cả . 
    Đúng là gặp chuyện mới biết lòng người  . Ba có tới 3,4  đứa con gái,  cháu ngoại cũng lớn hết ... mà không ai lại nuôi một ngày , dù khi lập gia đình là ba cho nhà cửa đầy đủ khi ra riêng .  Cô út thì có chạy lên chạy xuống , nhưng cứ rên rỉ vì bỏ bán buôn sợ mất mối ...
      Lúc này tôi đang ốm nghén đứa thứ 5  , không ăn uống được gì cả ...Má tôi  đi thăm tụi tôi , thấy vậy ở tiếp trông coi nhà cửa . Anh ở xuyên suốt với ba ngoài bệnh viện  .
     Chợt có mấy người vô kiếm mua hòm . Tôi chóng mặt quá , khi nghe tiếng nói của họ , tôi liền kêu má tôi mời người ta vô nhà ngồi  .  Phan , Vũ  đi học, chỉ còn Bình học chiều nên còn ở nhà , tôi mới kêu nó :
-    Con ra ngoài kêu mấy người khách mua cái nào tự giở coi đi con, con nói ba con không có nhà . Có bảng giá ba dán ở  bên trong đó !
Tội nghiệp thằng nhỏ mới 10 tuổi ra đứng bán hòm ...
     Nhờ có má tôi, dù không biết gì cũng đứng cầm khách .  Tôi trong buồng nghe tiếng  lạch cạch của  mấy người đang lựa hòm .  Chợt  tôi nghe tiếng một người hỏi Bình :
-    Chỗ  này bị gì mà trét hơi dày lên hơn chỗ khác vậy cháu ?
Tiếng Bình thật lể phép :
-   Dạ thưa ... Chỗ đó là cái mắt cây ạ ! 
    Trời !  Mua hòm người ta sợ nhất là gặp ván có mắt cây , Bó tay thằng Bình luôn rồi ! 
Rồi tôi nghe mấy người đó nói với nhau :
-   Thôi , lựa cái khác đi !
Cuối cùng , họ cũng chọn được cái vừa ý , họ nói :
-  Chú gửi tiền luôn nè !  Cháu khoan lổ ,lau chùi lại đi, tụi chú  đi chợ một chút mua đồ , rồi cặp ghe xuống lấy luôn nghe  .
- Dạ  ! Con cám ơn mấy chú !
    Tôi tính ngồi dậy mà đầu vẫn nhức như búa bổ,  nên khi Bình chạy vô đưa tiền người ta trả . Tôi mới nói :
-   Con khoan lổ đinh được không con ?
-   Dạ được mẹ ! Con thấy ba làm hoài hà , tại ba không cho con làm thôi .
-   Ừ , con khoan 1 bên 3 lổ nghe . đo cho đều nghe con ! 
-    Dạ, mẹ vô nghĩ đi , con làm được mà !
Tôi chờ cũng hơi lâu , tôi nghe tiếng khoan của thằng Bình liên tục ....Tôi hỏi :
-  Xong chưa con ?
Bình vẫn không trả lời , một lát tôi lại hỏi :
-   Con khoan  xong chưa vậy Bình ?
-  Dạ, xong rồi mẹ !
   Tự  nhiên tôi không mấy yên tâm , nên rán  đi ra ngoài coi lại . Thì mẹ ơi ! Một bên  trên miệng hòm nó khoan tới 4 lổ đinh !
   Tôi la nó :
-   Trời, sao con khoan gì 1 bên tới 4 lổ dữ vậy ?
Bình cười  thật  duyên dáng ...
-    Tại con thấy cái hòm nó dài quá mẹ à ! 
    Tôi nhìn má tôi nói :
-   Chết rồi , chắc người ta phải chọn lại cái khác  nữa quá  má  !
Má tôi nói :
-   Thôi lỡ rồi , đừng rầy nó tội nghiệp , con nít có biết gì đâu ? Má từng tuổi này còn không biết khoan hòm  mấy lổ nữa ! 
     May  sao , mấy người khách không có nói gì , xúm nhau khiêng hòm xuống ghe .
Chiều anh về , tôi tính không kể chuyện Bình khoan hòm  cho người ta 4 lổ , nhưng tôi sợ mối quen của anh , mai mốt gặp anh mắng vốn , nên tôi đành kể ....
    Tôi không ngờ anh bậc cười ha hả ...anh nói :
-   Tội nghiệp con tui ! Nhỏ xíu , có biết gì đâu ?  Mình cũng không ngờ có ngày nó đứng bán hòm một mình như vậy , nên đâu có chỉ cho nó  .Tại ông nội bệnh bất tử mà nhà mình rối tung lên hết ! Kệ, bất quá qua đám bớt tiền lại cho người ta . Tôi lo lắng hỏi :
-   Vậy nó khoan 4 lổ có sao không anh ?
Anh cười :
-   Anh cũng không biết nữa, hồi cha sanh mẹ đẻ tới giờ ...Có ai  bán hòm mà khoan hòm 1 bên 4 lổ lần nào đâu mà biết ? Chỉ có đại ca Bình khoan lần đầu thôi ! hihi...
   
     Anh nuôi ba được 10 ngày , anh  khóc khi ba làm mệt , vừa thức sáng đêm canh ba cho nên mắt anh sưng húp hết .  Tôi bắt anh ở nhà ngủ,  để tôi ra ngủ bệnh viện giữ ba 1 đêm cho anh đỡ phần nào .  Anh không chịu , anh nói :
-   Em đang ốm nghén , ói lên ói xuống mà canh chừng ba sao được ?
-   Không sao đâu , mới có 2 tháng  mấy  nhằm gì  ?  Tối em đâu có ăn gì mà ói được ?
Má tôi cũng nói :
-   Kệ , con rán ngủ nhà một đêm cho mắt đỡ sưng đi con ! Cho con Nguyên nó nuôi tiếp con một đêm đi !  Hồi trước má sinh nằm nhà thương sanh  , nó cũng theo  nuôi má hoài đó !
-   Má sinh em bé khác má ơi ! Đằng này ba con ổng nằm có một chỗ hà, ngồi lên cũng phải đỡ nữa .
Tôi nhất quyết nói :
-  Chừng nào đỡ ba ngồi dậy, em mượn người ta . Ở Bệnh viện thiếu gì người ! Anh  mà thức thêm 1 đêm  nữa là  mắt anh đui luôn đó ,  nhà  mình còn khổ thêm nữa !
    Tôi làm mặt giận hờn ... Cuối cùng anh mới chịu ở nhà .
    Khi tôi đi xe ôm ra tới bệnh viện thì tôi thấy mẹ kế của anh bên nhà lầu đi nguyên một xe lôi 6,7  người từ trong bệnh viện đi ra về ...
    Tôi có linh cảm có chuyện không hay , khi tôi bước vô phòng của ba , thì đúng là có chuyện thật . Ba ngoắc tôi rồi ú ớ ...tay vỗ vỗ trên ngực .  Tôi hỏi ba :
-   Ba đau ngực hả ba ?
Ba lắc đầu lia lịa . Ba cứ vỗ vỗ trên ngực hoài  .
Tôi chạy kêu bác sĩ , tôi nói :
-   Bác sĩ ơi , ba tôi bị đau ngực hay sao mà cứ đưa tay vỗ vỗ  ngực hoài hà bác sĩ !
Bác sĩ lại đặt ống nghe trước ngực ba tôi , ba cũng ra dấu khoác tay lắc lắc đầu .
Bác sĩ hỏi :
-   Ông bị gì sao ?
Ba cũng lại vỗ vỗ trên ngực .  Y tá cũng lại đứng bên .
Tôi lại mở nút áo ba ra , rồi hỏi :
-   Đâu ?  ba đau chỗ nào ? ba chỉ con , ba chỉ 1 ngón thôi , đừng vỗ vỗ nữa nhe ! 
Ba tôi mới thọc tay vô túi kéo cái túi ra cho tôi coi  . Tôi mới vỡ lẻ hỏi :
-   Ba bị  mất cái bóp hả ?
Ba tôi mới gật đầu .  Tôi hỏi ba tiếp :
-   Ba bị đám bên nhà lầu lấy phải hôn ba ?  Con hồi nảy đi vô , con thấy họ từ  bệnh viện đi ra về  tới 6, 7 người lận .
Ba lại gật đầu , tức giận nước mắt ứa ra .  
Tôi mới vuốt tay ba vỗ về nói :
-   Không sao đâu , mai con sẽ đi lấy lại cho ba ! 
Ba khoác tay . Tôi lại hỏi :
-   Trong bóp ba còn tiền không ? 
Ba gật đầu , rồi quơ quơ tay ... Có lẽ ba nói tiền còn mà không nhiều . Tôi chực nhớ ra , liền hỏi :
-  Ba có cất giấy tờ gì quan trọng trong bóp không ?
Ba lắc đầu . Tôi kéo mềm đắp cho ba , nói :
-   Thôi , hổng sao đâu , ba rán tịnh dưỡng lại cho khỏe , mai mốt về rồi tính ! Ba nhắm mắt ngủ đi, đêm nay con ở lại đây với ba  cho anh Viễn về ngủ 1 đêm ,  cho mắt ảnh bớt sưng nhe ba . 
    Tôi khuấy nước chanh nóng đút cho ba uống được nửa ly .  
    Tôi thấy  người ta phát cơm cho bệnh nhân cũng ì xèo .  
    Rồi bỗng anh và cô út tới , tôi mừng rỡ hỏi :
-   Cô út mới lên hả ?
-   Tui vừa xuống xe  là ghé hia Viễn , hia Viễn chở tui ra  ba liền nè .
Tôi mới nói với anh và cô út :
-   Má ở bên nhà lầu mới kéo ra 1 xe lôi nè anh ! Họ móc túi ba lấy cái bóp ba luôn rồi ! 
Cô út hỏi :
-   Ủa, sao số biết ?
-   Số vừa đi xe ôm ra , là thấy họ ra khỏi bệnh viện đi về đó  .  Không ngờ họ ra ba lấy cái bóp chứ không phải thăm nom  gì ! Tại sao tình người bạc bẽo lắm thế ?
Anh nói :
-   Chắc  con mẻ   tưởng ba có để giấy ủy quyền nhà cửa cho anh ở trong bóp chứ gì ?
Anh và cô út lại giường ba, anh hỏi ba : 
-   Ba đỡ chưa ba ? Con út mới lên thăm ba nè ! 
Cô út nói :
-   Ba lớn tuổi rồi, đi nhậu đâu cho tới té như vậy ? May mà  tụi đó nó chở ba về bỏ trong bệnh viện à .
Tội nghiệp ba quá, ai nói gì ba cũng đều nghe , chỉ là trả lời không được .Nước mắt ba chảy giọt ngắn , giọt dài...
Tôi nói với cô út :
-   Thôi , đừng nói gì nữa cô út ! Ba nằm đây ba cũng buồn lắm rồi đó ! 
Anh hỏi tôi :
-   Sao em biết ba bị tụi đó móc túi vậy ?
Tôi cười :
-  Ba ra dấu đủ thứ hết , một hồi em mới hiểu ! 
-   Không sao đâu ? Trong bóp ba có chút đỉnh tiền và tờ căn cước hà . 
-   Để bữa nào em qua , em lấy lại cho ba .
-   Cần nhứt là cố gắng chữa trị cho ba nói chuyện được . Rồi lần lần đi đứng sau cũng được .
Trời cũng sắp tối , tôi nói :
-   Thôi, anh chở cô út về đi , trời tối rồi ! 
Cô út mới nói :
-   Thôi , số với hia về nhà ngủ hết đi , bữa nay tui ngủ giữ ba cho, mai tui về rồi , bỏ nhà lâu không được . Mai hia hãy ngủ ! Mắt hia sưng hết rồi ! 
   Anh mới hỏi ba có muốn tiểu tiện gì không ? Ba gật đầu , rồi anh lo cho ba tiểu xong , anh mới dặn cô út :
-   Nếu ba có gì , mày nhớ chạy lại phòng trực kêu bác sĩ liền nghe , sáng sớm hia ra rồi ! Nhớ  lâu lâu  đút nước ba uống nghe  . Có gì điện thoại hia ra liền .
Cô út nói :
-   Ừ , Tui biết rồi ! Hia số về đi, về tới trỏng tối rồi ! 
Tôi lại nắm tay ba nói :
-   Ba ngủ ngon nhe ba !  Sáng tụi con ra với ba nghe ! 
Ba gật gật đầu  . Anh lại nói :
-   Để con út nó ngủ với ba 1 đêm đi , mai nó cũng về Cà Mau rồi  .

    Anh chở tôi về , ngang chợ , anh tắp vô tiệm mì , anh kêu 2 tô hoành thánh , anh sớt tô mì của tôi ít lại , và gắp hết thịt bỏ qua tô tôi . Anh bao giờ đi đâu ăn với tôi luôn là vậy . Tôi cản anh  :
-  Anh ăn cho no đi, đừng gắp qua hết cho em , em không đói đâu !
 Anh nhìn tôi cười :
-   2 mẹ con cứ ăn đi , ăn  không hết để anh ăn cho . 
Rồi anh mua  bánh bao  về cho ở nhà .

     Hai đứa tôi về mà cứ trằn trọc mãi , không đứa nào ngủ được . Mãi tới gần 1 giờ , tôi mới vừa chợp mắt thì điện thoại reo , anh lồm cồm ngồi dậy chui ra khỏi mùng nghe điện thoại . Tôi nghe anh nói :
-   Ừ ! Tao ra liền !
    Tôi vừa nghe anh nói vậy , tôi lập tức tốc mùng chui ra luôn , anh nói :
-   Ba bị hôn mê , bác sĩ kêu mình chở về rồi em ơi ! 
-   Trời, sao kỳ vậy ?  Lúc mình về ba còn tỉnh lắm mà ! 
-   Anh cũng không biết sao nữa ! Mình nói với má , rồi đi em ! 
   Hai đứa tôi ra tới Bệnh viện , thì bác sĩ đã tiêm mũi thuốc trợ tim giữ ấm cho ba để  chở về .
   Lúc này trông anh thật thảm hại , mắt đã sưng càng sưng thêm . 
    Xe cứu thương chở ba về , bà con lối xóm bu nghẹt hết, vì ba từ hồi nào giờ không có bệnh gì cả , nay một lần chở vô bệnh viện là không qua khỏi  . 
   Lối xóm  lại tiếp anh dựng rạp . Trại xuồng rất rộng, nên che rạp phía ngoài cho biết đám tang thôi.
Rồi ba vĩnh viễn ra đi ngày 20 tháng 1 Tết . Năm 1990 lúc ba được 70 tuổi .
   Má bên nhà lầu chạy qua nói với anh :
-   Thôi , mày để ba mày qua nhà lầu làm đám đi, để tao đứng ra lo toàn bộ cho !
Anh nhìn thẳng mặt bà nói :
-   Ý khỏi nói nhiều mắc công , tui chỉ nói 1 câu : Ba tui lúc sống ở với tui, thì mất  cũng ở bên này với tui thôi . Không cần ý bận tâm !
    Bà ta bắt đầu kiếm chuyện liền :
-   Ừ, vậy mày giỏi thì mày tự lo đi nghe  !
Bà quay qua nói với thằng con trai và mấy đứa cháu nội của bả đi qua :
-   Tao cấm tụi bây không đứa nào được tiếp tụi nó khiêng bàn ghế gì hết nghe ! 
Anh cười trả lời :
-   Cám ơn !

    Không có đám của bả,  thì cũng có bà con bên ba trong Đào Viên , Mấy chị gái, con rể   cháu  rể thiếu gì  . Rồi bà con bên má ở Cà Mau tới nữa . Xóm giềng  không thiếu ai ...vì lúc còn sống không có đám tang nào ba bỏ cả .
    Ba ngày đám tang của ba cũng qua .  Chúng tôi đành phải đóng cửa nhà trên quốc lộ để trở về Trại xuồng  . 
    Không bao lâu ...thì hai vợ chồng người chị hai con của má lớn phát đơn kiện anh Viễn . Trong đơn họ nói gia tài của ba đất đai nhà cửa phải chia đều  .  Bả còn xúi bà nhỏ ở Phụng Hiệp cùng kéo lên Ủy Ban Xã Thạnh Phú thưa anh . Mẹ kế bên nhà lầu xúi vô nữa .
   Anh rất là buồn , anh buồn không phải sợ  mất quyền lợi của mình , mà buồn vì bây giờ anh mới biết thế nào là chị em ! 
    Họ thưa Ủy Ban Xã   không được , rồi họ thưa   ra Huyện . Chính quyền các cấp  mời họ lại mấy lần mới xử xong , vì giấy tờ  ba làm tờ  Ủy Quyền lại cho anh từ năm 1977 . Có mộc đỏ , có 2 người làm chứng rõ ràng . Cho nên Ủy Ban nói :
-   Mấy người thưa tới đâu , anh Vãng cũng là người thắng kiện . 
Họ ra khỏi Ủy Ban , Ông chồng  của chị hai còn nói :
-   Tao sẽ thưa tới Trung ương luôn , để coi tụi bây cho tụi nó ăn bao nhiêu ? 
Họ còn đổ thừa tôi có người chống lưng , anh mới thắng kiện  . 

     Lúc đó hai đứa tôi rất bị cô lập ...Anh từ nhỏ chỉ luôn sống một mình, con bà này bà kia của ba , anh ít qua lại . Anh nói nếu không vì tôi và các con ...Anh sẽ không ở Nhu Gia một ngày nào cả.  Nhất là  anh chỉ thương ba , giờ ba mất rồi , anh  xem như mình  côi cút .  Bà nhỏ sau này  của ba thích đua đòi ăn chơi cho bằng chị bằng em , cho nên  bả xúi ba bán 1 miếng đất cho bả , nhưng ba nhất quyết không bán , vì đất nằm trong phạm vi khu 4 , ba đã để cho anh hết rồi , nên bả giận và bỏ ba về quê . Tết ba đi kiếm bả mới xảy ra cớ sự .  Cho nên ba mất bả cũng không xuống  . Vì sợ người ta đòi nợ .
     Bà con dòng họ đâu có ai biết nổi khổ của hai đứa tôi ?  Họ chỉ nhìn vào Trại xuồng bề thế,  đất đai mênh mông lại nằm gần chợ , nên tỏ vẻ thèm muốn . Rồi kiếm chuyện thưa gởi ... Sự thật khi ba dắt bà nhỏ do ông chín Thượng  làm mai mối , anh và cô út cản ngăn không được ....
     Thì khi  ba  chia xong nhà cửa với bà mẹ kế bên nhà lầu xong .  Ba  liền  đem bà đó về ở , ba chỉ nói với anh cho bả chiếc ghe cũ để bả lên xuống mua trái cây ở dưới vườn của bả lên Nhu Gia bán , nhưng không bao lâu bả bán chiếc ghe mất tiêu , rồi lên Trại xuồng ở với ba . Anh thấy ba già rồi nên anh chìu ba, nhưng anh không thích cảnh ở chung chạ...Anh mới một mình chạy vạy cất nhà riêng trên quốc lộ , rồi rước mẹ con tôi lên đó ở , để cho ba yên tâm sống với bà nhỏ dưới trại .
    Nhưng số của ba lận đận thêm một lần nữa ! Trong trại xuồng thì còn xuồng nhiều.... Tủ , giường, bàn , ghế ...ba  đóng để bán kèm . Còn hòm còn mấy cái  ba cho anh hết . Nhưng ba bán được  cái nào thì bả cùng 3 đứa con gái riêng của bả ăn xài hết . Cho tới ba không còn đi cưa cây đóng đồ tiếp  được  nữa . 
     Lúc đó mẹ con của bả tối ngày ra quán , ra chợ  ngồi ăn cho no rồi về, không thèm lo cơm nước cho ba , cho nên có khi anh chạy xe về bến là anh chở ba về nhà ăn cơm . Anh chạy xe cũng cho ba tiền một mớ , còn bao nhiêu mới đưa cho tôi . Tôi nhủ thầm trong bụng :  Kệ, ảnh cho tiền ba của ảnh , chứ đâu có cho ai ?
     Tới khi ba mất đột ngột , Tụi tôi mới biết , bà nhỏ của ba nợ nần tùm lum . Nhưng khi bả kêu ba bán đất cho bả  vài thước , ba nhất quyết không bán .  Bà hai Nghiêm lúc đó chơi thân với bả , cũng là dân làm bé , chuyên cho bạc vay . Không biết bà nhỏ của ba thiếu bả bao nhiêu mà khi ba nằm bệnh viện có mấy ngày , bà hai Nghiêm qua cho người ta rút  mấy cây dầu trong Trại Xuồng cả mười mấy cây .  1 cây dài tới  30 thước . Làm cái Trại xuồng muốn sập .
      Tới qua đám tang ba xong , anh mới coi lại , thì ra bà hai Nghiêm muốn giở cái Trại xuồng luôn rồi, Chỗ nào xiêu vẹo bà lấy cây tràm chỏi vô . Anh phải kêu người ta bán hết bồ lúa anh làm mười mấy tấn để cứu nguy Trại xuồng ....
    Còn má ở Cà Mau , lúc mới Tiếp thu lên . Má chuyên đóng tàu  , nuôi người ta trong nhà để đưa từng chuyến đi vượt biên . Khi anh hết bị quản thúc , anh có dắt tôi xuống  , anh thấy má có thể lo cho hai đứa tôi đi theo tàu một cách dể dàng , nên anh mới nói với má lo cho hai đứa đi vượt biên má mới nói với anh :
-   Mày mà qua bển , con vợ mày nó sẽ  lấy thằng khác , nó bỏ mày như con chó vậy đó ! Cho nên dù tao lo được tao cũng không lo  cho mày đi đâu .
     Tôi nghe mà than  thầm rằng  : Ở trên đời sao có nhiều người suy bụng ta ra bụng người quá !
Anh mới trả lời với má :
-   Có người không cần qua Mỹ , cũng lấy thằng khác được vậy ?
Má anh  chột bụng  nín thinh . Nhưng mà rất giận thằng con như anh   .
    Từ đó , anh cũng biệt đường  không muốn qua lại dưới Cà Mau  nữa  . 
     
      Rồi anh lo cất nhà bên Trại xuồng lại , anh chỉ còn  đứng  bán duy nhất là Trại hòm . Cái nhà của con bà mẹ kế vẫn chưa chịu giở trả, họ cố tình chiếm luôn . Tôi bắt đầu đúc đơn đi thưa , ở Xã xử không thành vì bà mẹ kế của ba có bà con làm việc trong Xã nhà, cho nên họ không muốn xử , cứ ém đơn  hoài ....Cho nên tôi làm đơn ra Huyện Mỹ Xuyên .
     Hên sao tôi ra Huyện gặp được ông Phó Chủ Tịch  chuyên phụ trách việc xử lý kiện tụng đất đai cho dân . Ảnh tên  Sáu Ánh , Ảnh coi đơn và hồ sơ cũ của ba và anh do Huyện đã giải quyết , ảnh nói :
-   Rõ ràng tụi này ngang ngược thiệt mà  !  Em đừng lo , tôi sẽ mời con của  bả lại bắt dở trả cho tụi em . Em yên tâm . Nếu tôi ra quyết định rồi mà không giở trả thì tôi sẽ cho người xuống cưỡng chế .
     Mấy lần anh sáu  cho tôi quá dang xe, chở tôi  về khi xe không có . 
     Rồi nhờ anh sáu Ánh mà chúng tôi thắng kiện  , chúng mới chịu giở trả đất cho chúng tôi . 
 
     Anh cũng nghỉ chạy xe lôi để củng cố nhà cửa, khi đi cưa cây anh bao xe tải  . Hai đứa nai lưng để nuôi 4 đứa con  đang tuổi ăn tuổi lớn , cùng 1 đứa còn đang nằm trong bụng . Lúc đó thằng Phan tôi mới 15 tuổi và út Giang được 6 tuổi .
    
    Rồi mùa hè đang tới ...Tháng tư năm 1990 ....Mới sáng sớm tôi đi chợ , tôi bỗng nghe tin anh Cư bị tai nạn xe đột ngột qua đời . Người bạn tôi còn nói :
-   Hình như bữa nay chôn ảnh đó  bà ơi !
     Tôi nghe choáng váng cả người vì mới tuần rồi, anh có ghé thăm chúng tôi , và chia buồn với anh  Viễn . Anh nói anh đi công tác về  mới hay tin ba  anh Viễn mất . 
    Tôi chạy về nhà cho anh hay . Anh liền lấy xe Hon Da chở tôi đi Cần Thơ liền  .
     Anh chạy xe rất nhanh , nhưng anh không nói tiếng nào ...Tôi ngồi sau ôm anh mà nước mắt mãi trào ra , có lẽ anh  biết tôi đang khóc , anh đưa tay ra sau nắm tay tôi nói :
-  Thiệt anh cũng không bao giờ ngờ được thằng Cư nó bỏ mình đi sớm như vậy ! Em hãy giữ sức khỏe , đừng khóc nữa ...

     Hôm anh ghé thăm tôi , tôi mới được biết anh đã ly dị vợ lâu rồi . Con anh để chị hai nuôi, và vợ anh đã lấy chồng khác . Tôi nhằn anh :
-   Chắc  tại anh bay bướm quá chứ gì ?
Anh cười buồn :
-   Anh đã đi hết nửa vòng trái đất , cuối cùng , anh vẫn còn được ngồi đây,  được  nói chuyện với em là anh thấy vui lắm rồi ! hihi
Tôi hỏi anh :
-   Vậy hiện giờ ...Anh còn bà nào nữa hôn ? Đi cưới người ta đi !  Anh già  lắm  rồi đó ! 37  tuổi rồi anh à ! 
Anh nhìn tôi cười : 
-    Anh muốn xuống đây nhờ em kiếm giùm anh nè ! Mai mốt anh đổi về Sóc Trăng rồi ! 
Tôi hỏi giọng đùa cợt :
-    Về làm Trưởng Công an Tỉnh Sóc Trăng hả anh ?
Không ngờ anh hỏi lại tôi :
-   Ủa,  Ai cho em biết vậy ?
-   Trời , Em ghẹo anh thôi đó !  Không lẽ thiệt sao ?
-   Ừ ! Đầu tháng tới , anh về Sóc Trăng nhận nhiệm vụ mới là làm Trưởng Công An tỉnh đó !  Anh về kỳ này nhận nhà mới để ở ! Rồi khi nhớ em , ra vô cũng gần . hihi...
-   Từ Tiếp thu lên tới giờ , anh có còn ra thêm Tập thơ nào nữa không anh ?
Anh cười buồn :
-   Kể từ khi em bỏ anh  đi lấy chồng , đêm nào anh nhớ em anh cũng khóc ...Cho nên tên Lệ Bất Sa anh khai tử nó từ đó , thơ anh cũng  bỏ luôn rồi ...
     Tôi nín thinh không dám hỏi thêm gì nữa , chỉ sợ khơi thêm nỗi lòng của anh ...
     Anh Viễn bận đi cưa cây chưa về , anh đợi anh Viễn không được nên anh từ giã tôi anh về , Anh hẹn tôi :
-   Nửa tháng  nữa là anh về Sóc Trăng luôn rồi !  Anh sẽ xuống rủ ông xã em đi nhậu nhe ! Nhớ nói với ảnh giùm anh ! 
-   Dạ !  Anh chạy xe cẩn thận nghe anh ! 
-    Em  hãy giữ sức khỏe cho tốt đó !

      Như vậy đó ! Mới có 1 tuần đây thôi ... Mà giờ đây anh đã từ giã cõi đời . Tôi vẫn còn chưa tin đó là sự thật , cầu cho ai đó vui đùa ác ý .. phao tin tầm bậy  ....Tôi mong ...một lát hai đứa tôi tới sẽ gặp  lại  anh,  anh vẫn  nở nụ cười hiền lành dí dỏm như mọi lần  chúng tôi gặp lại nhau  ..... 

HẾT TẬP  20